Chương 17: Sống chung

Cứ như vậy, Phùng Mật chính thức sống chung với Cố Thừa Thực.

Trong mắt người ngoài, Phùng Mật chân dài da trắng dáng xinh, được vô số người theo đuổi, ông chủ lớn, cậu chủ nhỏ cũng có, bạn cùng phòng của cô có bao giờ quan tâm, nhưng đối với mấy anh nhỏ đẹp trai thì có chút rung động tiếc nuối.

Đáng tiếc, Mật nhi của bọn họ đã sớm tìm được người chăm lo nửa đời sau rồi.

Đẹp trai, lịch sự, dịu dàng lại săn sóc, vì Mật nhi mà bận rộn trước sau, lên núi đao xuống biển lửa, đủ chuẩn bạn trai nhị thập tứ hiếu chất lượng vàng ròng.

Phùng Mật càng ngày càng nhận ra là mình quá dựa dẫm vào Cố Thừa Thực.

Mấy năm trước, cô và Cố Thừa Thực duy trì quan hệ tình ái cao độ, lúc ở trên giường chiêu trò nào anh chẳng dùng qua, có lời ngon tiếng ngọt nào chưa từng nói, âm thầm chăm lo cuộc sống hàng ngày của cô rất chu đáo, nhưng vậy cũng chưa từng phá vỡ phòng bị của cô, có lẽ cô thay đổi cách nhìn về anh là vào năm cô thi đại học.

Cả ngày hôm ấy, cô ở trong căn hộ của anh, bị anh chơi đùa cả một ngày, tối đó gần như là không đi vững được, anh kiên trì đưa cô về nhà, đến cổng rồi lại nhịn không được ôm cô hôn một cái, kết quả là bị hàng xóm thấy được, tuy trước mặt họ không nói gì nhưng lại ở sau lưng nói cho mợ cô biết.

Nhiều năm qua, thái độ của mợ đối với anh em cũng bình bình, chỉ làm khó dễ trên vấn đề tiền bạc, nhìn thấy anh hai cô bỏ nhà đi, mợ cũng nghĩ rằng chắc chắn cô cũng là một kẻ vô ơn bội nghĩa, không muốn chi tiền cho cô, thậm chí còn muốn cô sau khi tốt nghiệp trung học thì không cần học lên đại học, cứ thế đi tìm việc làm rồi lập gia đình, như vậy còn có thế thu được một phần sính lễ. Mợ đánh tay tính toán, lại xúi bẩy cậu nói chuyện này cho Phùng Mật, Cố Thừa Thực biết chuyện, lập tức không nói hai lời, trực tiếp mang cô rời khỏi nhà.

Từ đó về sau, Phùng Mật luôn có cảm giác mình như dây tơ lụa quấn trên người Cố Thừa Thực, không chịu được gian khổ.

Cô không muốn làm người như vậy, nếu có thể xa anh, rời khỏi anh càng tốt, thậm chí là vĩnh viễn rời xa anh. Nhưng đến cuối cùng cô vẫn phải đầu hàng trước sự nhu tình của anh.

Bây giờ nghĩ lại những chuyện này, Phùng Mật bỗng nhiên cảm thấy bình thường.

Có chuyện gì có thể so sánh được với chuyện người với người yêu nhau, ở bên nhau cơ chứ?

Cô xoay đầu nhìn người đàn ông đang ngồi trên sofa xem TV, bất giác nở nụ cười.

Cố Thừa Thực nhạy cảm nhận ra ánh mắt của Phùng Mật, anh đứng dậy đi về phía cô, từ phía sau ôm lấy, đoạt lấy đôi đũa trong tay cô: "Để anh đút cho em ăn." Anh giữ chặt cằm, gắp từng chút thức ăn cho vào miệng cô, Phùng Mật còn chưa nuốt hết thì bỗng nhiên anh cúi người xuống, bá đạo xâm chiếm môi lưỡi của cô, cướp hết đồ ăn trong miệng, cùng với nước bọt dính dấp giữa răng môi hai người.

"Ưm ưm ưʍ...."

Phùng Mật sặc hơi đến đỏ mặt, Cố Thừa Thực buông cô ra, rót một ly nước đưa đến miệng cô.

Phùng Mật vỗ ngực một cái, nhận lấy ly nước uống vài ngụm, cuối cùng cũng bình thường trở lại, trên mặt còn lưu lại một chút màu đỏ ửng, tựa như ánh ráng chiều tà soi rọi, đúng là cách sắc tuyệt đẹp của nhân gian. Cố Thừa Thực bỗng nhiên ôm lấy cô, vùi mặt vào cần cổ thơm ngát của cô hít hà: "Ưm, thơm thế này, hôm nay em muốn đi đâu thế?"

"Hôm nay em có buổi phỏng vấn."

"Lúc mấy giờ?"

"Khoảng một tiếng nữa...."

Phùng Mật đang nói chuyện, bỗng nhận ra có một bàn tay đang lặng lẽ thăm dò cổ áo của cô, xoa bóp đi xuống, xâm nhập vào nơi đẫy đà ẩn nấp trong áσ ɭóŧ, nhéo đỉnh hồng một cái. Trong lúc anh dịu dàng xoa nắn không dừng, nhũ hoa cứ thế dần dần dựng thẳng dậy, Phùng Mật muốn đẩy anh ra: "Bây giờ không được, em phải đi... Tối về anh muốn thế nào, em cũng chiều, có được hay không anh~~~"

Cô làm nũng như vậy, khiến trái tim của Cố Thừa Thực không chịu được nữa. Nhưng hành động vẫn cứ bá đạo không tha, hai tay anh dùng sức mở bung đôi chân của cô ra, vén váy của cô cao lên, chen người đi vào trong.

Anh ngồi xổm giữa hai chân trắng như tuyết của cô gái, vừa hôn cô vừa cởi cúc áo của cô ra.

Phùng Mật vốn định đẩy anh ra, nhưng thân thể lại bị anh chơi đùa thành quen thuộc, một khi chạm vào thì dịch mật sẽ lan tràn, sao có thể chịu được anh đùa bỡn như vậy, lúc này ngón tay anh vuốt ve cơ thể mềm nhũn của cô, cái gì cũng chẳng thèm quan tâm, thầm nghĩ muốn anh hung hăng yêu thương một phen.

Sự trói buộc quần áo được tháo bỏ, đôi ngực sữa lập tức tràn ra ngoài, áσ ɭóŧ cũng bị đẩy lên, hai khối thịt trắng mềm như tuyết cũng bị bàn tay của anh nhào nặn một cách tùy tiện, chà xát thành đủ loại hình dáng, cuối cùng vết đỏ lan rộng khắp nơi, anh cũng không thỏa mãn, cúi đầu dùng sức cắn một cái, ngậm lấy đầu nhũ hoa đang thẳng đứng của cô, môi răng nóng bỏng gặm cắn cùng nghiền nát, tàn nhẫn, mạnh bạo, anh dùng miệng để thương yêu cô.

Bản thân anh thì lại chỉ dùng tay để giải phóng tìиɧ ɖu͙©, thật sự là uất ức cho cuồng thú vĩ đại của anh.

Bất chợt, hai chân trơn mịn như ngọc vòng lên quấn lấy eo anh, đầu ngón chân nhẹ nhàng cọ cọ lên da thịt của anh, sự mời gọi không lời, Cố Thừa Thực sao có thể nhịn được, lúc này anh đặt Phùng Mật lên ghế, đánh vào mông cô vài cái, moi móc trong cô một vốc nước trong suốt dinh dính, lúc này mới chịu để cuồng thú của mình hung hăng cắm vào.

Chuyện sung sướиɠ này kéo dài đến lúc hoàng hôn tắt nắng mới kết thúc, còn cuộc phỏng vấn tất nhiên cũng thất bại.

"Anh xin lỗi." Cố Thừa Thực hôn lên bờ lưng mịn màng của cô, không khỏi đau lòng nói.

Phùng Mật xoay người dựa vào lòng anh, dính sát vào l*иg ngực đầy mồ hôi của anh: "Anh cũng biết em bằng lòng làm chuyện thế này cùng anh mà."

Khó có khi cô làm anh thoải mái, Cố Thừa Thực ôm cô lại gặm lại cắn, Phùng Mật bật cười, nhéo lấy chớp mũi cao ngất của anh một cái: "Sao mà cứ giống bé trai mè nheo thế này?"

"Anh đúng là đứa con nít đấy." Cố Thừa Thực nắm lấy tay cô, đứa xuống dưới sợ soạng, mò mẫm một hồi, quái thú kia lại ngẩng cao đầu, khuôn mặt Phùng Mật không khỏi đỏ bừng lên, ánh mắt giận hờn nhìn anh: "Không mệt sao?"

"Nó muốn mẹ." Cố Thừa Thực tỏ vẻ mặt oan ức, ánh mắt trong suốt, sạch sẽ, Phùng Mật trái lại xấu hổ đứng dậy: "Được rồi được rồi, lần này là lần cuối của hôm nay đó."

Lời nói vừa thốt ra, Cố Thừa Thực lập tức xoay người đè cô xuống dưới thân mình, nhấc hai chân dài còn bủn rủn của cô lên, mạnh mẽ xông vào.

Đêm đã khuya, cô gái nhỏ đắp chăn nằm bên cạnh, hơi thở đều đều, ngủ rất say sưa, Cố Thừa Thực nhìn chăm chú khuôn mặt của cô, hồi lâu, anh cúi đầu xuống hôn lên má cô một cái, vén chắn đứng dậy, tiếng động làm Phùng Mật thức dậy, cô xoa xoa mắt hỏi: "Anh đi đâu vậy?"

Cố Thừa Thực hết cách: "Không nhịn được, anh ra ngoài hút điếu thuốc."

Phùng Mật cũng không còn sức mà quản anh, không hỏi thêm câu nào lại ngủ say.

Cố Thừa Thực một mình lên sân thượng, móc điếu thuốc ra hút, khói thuốc lượn lờn trước mặt anh.

Nhà cao tầng ở phía trước, xa hoa trụy lạc, lộ ra cuộc sống hỗn loạn của thế gian, trong mắt anh vô cùng thanh tĩnh, bỗng nhiên anh dập mẫu thuốc lá, gọi một cuộc điện thoại.

"Hiếm khi cậu gọi điện cho tớ, có chuyện gì mà tối còn gọi?" Giọng nói đầu bên kia điện thoại vang lên còn rất trẻ.

Giọng nói của Cố Thừa Thực chậm rãi, ánh mắt dần trở nên dịu dàng: "Có chuyện muốn nhờ cậu làm."

"Để tớ đoán một chút." Bên kia dừng lại một chút, lập tức hiểu ra, cười phá lên: "Có phải là vì cô bạn gái nhỏ bé kia của cậu hay không?"

"Ừ."

"Tớ nói này, đã bao nhiêu năm rồi, sao còn chưa đổi người, thật lòng sao? Trước đây cậu là người tung hoành qua trăm khóm hoa cũng không dính một chiếc lá, ....." Cứ tiếp tục lải nhải không dừng.

"Một câu thôi, giúp hay không?"

"Giao tình của chúng ta bao nhiêu năm rồi, xa không nói, mấy năm nay tớ đối với em gái cậu thế nào, cậu cũng đều thấy, cậu phải giúp tớ đấy."

Phùng Mật ngủ non giấc, tỉnh dậy không thấy người đầu, mở mắt nhìn vừa đúng lúc Cố Thừa Thực ở ngoài đi vào, thấy cô dậy: "Đánh thức em à?"

Phùng Mật lắc đầu.

Từ góc nhìn của anh, cô gái nhỏ nằm ngoan ngoãn trên giường, tóc đen tán loạn bên gối, đôi mắt buồn ngủ mông lung, ánh sáng mờ ảo từ đèn trên đầu giường, chiếu vào mặt cô càng tạo thêm vào phần ngây thơ.

Cố Thừa Thực nằm xuống, vuốt ve sống lưng cô, nhỏ giọng hỏi: "Còn ngủ được không?"

"Dạ."

"Ngủ một giấc thật ngon." Cố Thừa Thực hôn lên má cô, dịu dàng nói lời "ngủ ngon" bên tai cô.

"Ngủ ngon."

Ngày hôm sau, Phùng Mật thức dậy lập tức nhận được thư thông báo của một công ty, cô vui như lên trời, ôm Cố Thừa Thực hôn mấy cái thật mạnh.

"Em kiềm chế một chút." Cố Thừa Thực ôm cô giữ trong lòng, thấy nụ cười lan tỏa trên mặt cô, không khỏi nhéo cằm cô một cái: "Vui như thế sao?"

Phùng Mật muốn vào công ty này, lúc đầu chỉ gửi CV thử thôi, không ngờ là có một cái bánh từ trên trờ rơi xuống trúng phải cô, nụ cười trên mặt cô nở rộ cả ngày.

"Mỏi miệng không nào?" Tối đến, Cố Thừa Thực xoa mặt cô nói, anh sợ cô cười đến đau cơ hàm, sáng mai vẻ mặt lại cứng đờ, thật sự anh cũng có chút tâm tư riêng mình, lúc làʍ t̠ìиɦ, anh thích nhìn dáng vẻ chịu không được mà rên hừ hừ của cô, quả thật yêu đến tận tim gan.

"Ha ha ha" Phùng Mật đáp lại là một tràng cười dài.

Tối đó lúc làm chuyện vận động trên giường, cô so với lúc trước cũng đặc biệt nhiệt tình.

Ngày kế tiếp thức dậy, cả người Cố Thừa Thực sảng khoái vô cùng, ăn thật ngon miệng, nhìn thấy Phùng Mật eo mỏi lưng đau đi ra từ phòng tắm, anh sờ cằm, nghĩ thật đáng giá, cuộc điện thoại kia thật đáng giá.

Có điều, Cố Thừa Thực cũng có điều lo lắng.

"Tổng giám đốc công ty này có lịch sử phong lưu, chuyên ra tay với những cô gái có gia đình, em nhất định phải cẩn thận, cẩn thận hơn mới được, tốt nhất là tránh xa ra."

Phùng Mật cười trêu anh: "Những chuyện này anh nghe từ đâu?" lại còn biết cặn kẽ như vậy?

"Trên mạng."

Ít khi nhìn thấy anh nghiêm túc như vậy, Phùng Mật đột nhiên nghĩ đến chuyện muốn trêu anh một chút, cố ý nói là: "Anh ta là một tổng tài, trong mắt đương nhiên sẽ không có đứa hèn mọn như em đây, hắn tài sản hơn trăm triệu, người lại tuấn tú phong nhã, là một thanh niên trẻ tuổi, lỡ như anh ta có ý gì với em..."

Cố Thừa Thực đột nhiên che miệng cô lại, ánh mắt hung tợn, cắn răng nói: "Em dám!"

Không chỉ tin là thật, tức giận cũng đáng yêu như vậy.

Phùng Mật không nhịn được, bật cười rồi nhào vào lòng anh: "Em đùa với anh mà, anh đừng giận em." Nói rồi còn lắc lắc cánh tay anh: "Thật đó, cho dù anh ta đẹp trai, nhiều tiền, nhưng ở trong mắt em, anh ta cũng không sánh được với sợi tóc của anh."

"Thật không?"

"Thật!"

"Em lấy gì đảm bảo?"

"Em..." Cô chớp chớp mắt nhìn anh, hỏi ngược lại anh một câu: "Anh muốn cái gì?"

Cố Thừa Thực nâng cằm, Phùng Mật lập tức biết ý, đến gần anh, Cố Thừa Thực giữ lấy eo cô, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên gò má của cô, sau đó buông cô ra.

"Xong chưa?" Phùng Mật hỏi. Anh chỉ cần mỗi cái hôn thế này sao? Dường như không phải là phong cách bá đạo thường ngày của anh.

"Ừm."

Phùng Mật ngửa đầu nhìn anh, đột nhiên, trái tìm đập loạn nhịp, mất tực nhiên nhìn chỗ khác, chớp mắt đã bị Cố Thừa Thực giữ lấy cằm, lúc này anh mới trao cho cô nụ hôn nóng bỏng đầy bá đạo.

"Ôi, ôi... Anh gạt người ta...." Rõ ràng đã nói chỉ cần cái hôn là đủ mà.

Cố Thừa Thực lộ ra nụ cười đắc ý.

Muốn đấu với anh, vậy nhất định đời này phải trói chặt cùng một chỗ với anh đi.