Chương 16: Đồng ý?

Chương 16. Đồng ý?

Đêm này, Phùng Mật bị anh ức hϊếp đến thảm, Cố Thừa Thực đè cô trên giường làm một hồi, đỡ hai chân cô mạnh mẽ đi vào, anh không chút lưu tình dùng trường thương của mình đánh vào hành lang bí mật bên trong cô, bành bạch bành bạch vang lên, Phùng Mật vừa cắn vai anh vừa khó chịu hừ hừ thành tiếng "Anh, anh nhẹ một chút, lỡ như hàng xóm nghe được...." Xấu hổ muốn chết.

Sát vách cũng là một đôi tình nhân nhỏ, Cố Thừa Thực dọn đến ở mấy ngày, đêm đến cũng không ngủ được, nguyên nhân là do bọn họ gây ra, cậu trai hàng xóm nhìn cũng không lớn lắm, cũng là một người tráng kiện, thân thình cơ bắp, bạn gái cậu ta thì bé nhỏ xinh xắn lanh lơi, buổi tối hai người vận động trên giường điên cuồng, cô bạn gái nhỏ thường vì va chạm mạnh mẽ nên nước xuân văng tung tóe khắp nói, kèm theo tiếng thở hổn hển của cậu bạn trai đang ra sức xỏ xiên đi vào, ư ư a a mà kêu mà rên, Cố Thừa Thực không khỏi nhớ đến Phùng Mật, cô không ngủ bên cạnh đã mấy ngày, anh không biết mình thèm khát đến bao nhiêu, ngay cả trong mơ anh cũng ảo tưởng đè cô dưới người để hung hăng chơi đùa.

Trên thân thể trắng ngần lả lướt của cô sẽ lưu lại dấu tay cùng vết cắn của anh, đóa hoa môi run lẩy bẩy của cô chứa đầy dịch trắng của hắn.

Nghĩ đến cảnh tượng này, anh khó lòng kiềm nén được, người ta ở sát vách làm chuyện yêu yêu, ảnh chỉ nghĩ đến Phùng Mật cũng đã sướиɠ đến mấy lần.

"Đúng là muốn để bọn họ nghe thấy đó, nghe xem anh thương yêu em thế nào." Cố Thừa Thực cắn lỗ tai cô cười tà, ác ma giữa hai chân anh hung hăng như vậy, ngay cả tiếng hít thở của anh cũng trở nên gấp gáp, Phùng Mật chỉ cảm thấy có một con mãnh thú đang ve vãn bên tai cô, đêm dài thăm thẳm, dường như nó chỉ vừa mới bắt đầu ăn tối, tiếp theo mới là bữa tiệc điên cuồng của nó. Cố Thừa Thực bỗng nhiên ôm lấy Phùng Mật.

Một chút thông báo cũng không có, Phùng Mật sợ hãi, bên dưới lập tức co thắt lại, hình như dịch nóng ấm đang chuyển động trong hành lang thịt mềm mịn của cô, Thật sự tựa như lưỡi dao sắc bén xoắn chặt lấy mãnh thú của anh, anh kêu lên một tiếng đầy đau đớn, dùng sức bóp lấy eo cô, đặt cả người cô nằm lên bàn sách.

Trong phòng có máy điều hòa, da thịt toàn thân cả hai đều nóng hổi, sau lưng chạm vào mặt bàn mát lạnh, Phùng Mật khẽ run lên, trên mặt đỏ bừng, môi anh đào cắn chặt, sợ hãi hòa cùng hưng phấn chờ đợi mưa to gió lớn ập đến, nhưng lúc này đây bỗn dưng xung quanh đều yên tĩnh, tiếng rên rĩ nũng nịu từ miệng cô tràn ra, tiếng thở gấp nam tính quấn quýt bên tai, dường như cũng bị đêm tối nhấn chìm, cô mở mắt ra, lập tức nhìn thấy anh đứng đó, tách hai chân mình ra, một tay nhẹ nhàng xoa xoa nơi kết hợp của hai người, tay khác thì lại ôm lấy eo cô, dùng sức nhẹ nhẹ, ánh mắt của cô trầm mê tựa như đêm đen, có chút giật mình.

Đột nhiên, anh cong người, tự tay xoa gò má ửng đỏ đầy mồ hôi của cô, si ngốc thì thầm: "Bé ơi, em thật xinh đẹp."

Anh nhìn đến ngây dại.

Anh rất ít khi gọi cô là "Bé" chính vì biết cô không thế cách gọi sởn da gà này, nhưng những lúc trên giường, có đôi khi chơi đến hung hăng, sau đó anh ôm cô mở miệng ra thì cứ "bé ơi" mãi đến khi cô ngủ thϊếp trong lòng anh, anh mới chịu dừng lại.

Không biết vì sao, một tiếng bé ơi này, dường như lan khắp toàn thân, Phùng Mật run rẩy cả người, giống như rất hưởng thụ, nhìn trong mắt anh đều thay đổi chút nhu hòa không dễ gì nhận ra được.

"Bé yêu, em là bé yêu của anh." Cố Thừa Thực giữ lấy gáy của cô, trán kề vào trán.

Phùng Mật ngửa đầu, liều lĩnh hôn lên cái cằm màu xanh nhạt của anh, ngoan ngoãn như chú mèo con đáng thướng, hôn lên từng chút một, mãi đến khi chạm vào cánh môi, người đàn ông đã trong chớp mắt đã ngậm lấy cánh môi của cô, nhiệt tình đáp lại, hồi lâu sau mới chịu buông tha, nhìn thấy đôi môi của cô gái nhỏ trong ngực đã đỏ mọng vì sưng tấy, khỏe môi anh nhếch lên, trời sinh chính là dáng vẻ này, bây giờ lại làm ra cử chỉ khiến người thương tiếc, không khỏi ôm cô vào ngực, bàn tay dịu dàng vuốt ve, giống như vuốt ve chú mèo con sợ hãi.

Sự vuốt ve của anh mang theo nhu tình từ tận đáy lòng, Phùng Mật như cây đón gió xuân, lại khó nhịn được sự khao khát của cơ thể, đầu ngón chân của cô khều nhẹ chân anh.Đã ở cũng nhau nhiều năm rồi, sao Cố Thừa Thực lại không biết, Lúc này, anh bắt lấy mắt cá chân của cô, vác lên vai mình, ngẫu nhiên sẽ đẩy nửa người trên của cô nằm ngã trên bàn, lưỡi đao sắc bén tuốt ra khỏi vỏ, hung hăng đẩy vào hoa tâm, nước xuân giàn dụa, anh còn chưa tận hứng, đút vào vài lần, Phùng Mật lại liếʍ mυ"ŧ rái tai của anh, khó chịu đựng được cảm giác sung sướиɠ.

Trên bàn hỗn độn một vùng, Cố Thừa Thực lật người cô lại, hai bầu ngực tròn đầy bị ép đến biến dạng, Phùng Mật khó chịu kêu rên: "Đau ~"

Chỗ đó rất đau, lại quen được đàn ông yêu thương, chuyện chăn gối cũng thật sự rất yếu ớt.

Cố Thừa Thực lập tức ôm cô đứng lên, từ phía sau xuyên qua nách cô, bàn tay ôm lấy hai khối thịt trắng mịn, xoa nắn hai đóa hồng mai, nước mật thấm ướt lòng bàn tay anh, anh cho tất cả vào trong miệng. Phùng Mật nghiêng đầu hôn môi với anh, nước bọt tấm tất vang lên, cô cũng nếm được mùi vị của chính mình, bỗng nhiên cô rời khỏi cánh môi ấm áp của anh, ôm lấy cô anh, cười cười kéo anh xuống dưới. Hai người đã nửa nằm trên bàn, Phùng Mật sờ sờ khuôn mặt anh hỏi: "Ngọt sao?

"

Một câu nói gợϊ ȶìиᏂ,nháy mắt, tìиɧ ɖu͙© tựa như bão táp kéo đến trong đáy mắt Cố Thừa Thực, anh đè Phùng Mật xuống bàn, hung ác xỏ xuyên đi vào không ngừng.

Sau đó, Phùng Mật với tay chân mềm oặt, không chút sức lực nào, dựa vào trong ngực Cố Thừa Thực uất ức: "Ngày mai sao em có thể gặp người ta được."

Cố Thừa Thực càng giữ chặt cô hơn: "Đừng về kí túc nữa, dọn qua ở với anh đi." Con quái vật hung tợn còn nằm trong hành lang chật hepjc ủa cô gái nhỏ, anh đẩy đẩy vài cái, tiếng rêи ɾỉ bật ra từ miệng Phùng Mật, cô thẹn quá, tức giận đánh anh một cái, Cố Thừa Thực chỉ cười rồi ôm lấy cô lần nữa: "Có được hay không?"

"Anh để cho em suy nghĩ một chút chứ."

Nói thì nói thế, chứ hành động của Cố Thừa Thực nhanh chóng vô cùng, sáng hôm sau thức dậy, nhân lúc cô còn đang ngủ vùi, anh lập tức nhờ bạn cùng phòng đóng gói đồ đạc của cô mang đến.

Đến khi Phùng Mật thức dậy, trong phòng khách đã chất đầy đồ của cô.

Mà người đang ngồi trên ghế sofa...

"Cậu thức rồi hả!" Bạn cùng phòng thấy cô đi chân trân đứng ở cửa phòng ngủ, lập tức cười ầm lên.

Phùng Mật ôm lấy cô bạn, cũng cười, rồi hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"

"Bạn trai cậu nói cậu ở đây, anh ấy không vào được kí túc, cho nên tớ giúp dọn dẹp đóng gói mang đến đây đó" Cô bạn cùng phòng cười hi hi với Phùng Mật, nhìn thấy cô mặc áo ngủ tơ lụa, nút thắt không chặt cho nên lộ ra một mảng lớn xương quai xanh, mơ hồ còn có thể nhìn thấy bầu ngực mê người. Nửa che nửa hở như vậy thật là đã muốn làm người ngứa ngáy, quan trọng là trên cổ Phùng Mật chằng chịt dấu hôn đỏ bừng, nhìn kỹ còn thấy vết cắn. Cuối cùng thì bạn cùng phòng cũng không thể nhìn được nữa, mất tự nhiên dời mắt đi nhìn xuống dưới, lại nhìn thấy hai cái chân nhỏ xíu của Phùng Mật, mu bàn chân trắng như tuyết cũng còn lưu lại dấu vết rất là khó nói.

Bùm một cái, bạn cùng phòng đỏ hết cả mặt.

"Tớ, tớ còn có việc, tớ đi trước." Bạn cùng phòng đứng dậy cầm túi xách lên, Phùng Mật đối với mấy chuyện này tương đối chậm chạp ngu ngốc, còn không nhận ra có chuyện gì không đúng, mãi đến khi cô bạn ra đến cửa, cô nàng còn không nhịn được trêu cô: "Thấy cậu được chăm tưới như thế này, tớ rất an tâm." Cô bạn còn vỗ ngực một cái tỏ vẻ rất tên tâm rồi mới rời đi.

Mới đầu Phùng Mật còn không hiểu, đến khi người đi rồi, cô vào phòng rửa mặt, nhìn thấy hình ảnh của mình trong gương.

Gương mặt trắng nõn biến thành đỏ bừng, giống như rạng mây đỏ cuối trời. Phùng Mật không thể tin được được, nhìn chăm chăm rồi vuốt ve khuôn mặt mình, tay áo trượt dài tận khuỷu tay, cô lập tức nhìn thấy trên đoạn cánh tay dầu rẫy dấu hôn tựa hoa hồng, tất cả đều là ấn ký của người đang ông kia dịu dàng triền miên in lên, lúc này Phùng Mật cũng hiểu được câu nói của bạn cùng phòng rồi, trong mắt xấu hổ cùng giận dữ, đỏ mặt không chịu được.

Cố Thừa Thất quay lại thì đi thẳng vào phòng ngủ, nhìn thấy một quả bóng tròn trĩnh trên giường, bên trong có giấu một người nho nhỏ.

"Bé yêu, rời giường thôi." Anh ngồi xuống mép giường, muốn kéo chăn ra, lại bị người bên trong níu chặt lại, giọng nói có chút mất tự nhiên không trôi chảy: "Em, em muốn ngủ tiếp, anh đi làm việc của anh đi."

Cố Thừa Thực nói: "Cũng được, có điều em đừng giấu mình trong chăn thế này, hở một chút đi, còn thở nữa."

"Biết rồi." Phùng Mật bực bội, nhưng trong lòng cũng có suy nghĩ, mãi đến khi nghe tiếng đóng cửa, cô mới kéo một đoạn chăn ra. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, có chút chói mắt, Phùng Mật không thoải mái xoay người, vừa xoay qua đã thấy chàng trai vốn đã ra ngoài đang ngồi bên mép dường cười cười nhìn cô.

Phùng Mật sợ hết hồn, khẽ hét lên, lại bị Cố Thừa Thực kéo đến trước mặt, nhìn thấy sắc mặt đỏ như nhuộm máu của cô, tò mò hỏi: "Mặt đỏ thế này cho nên mới không muốn cho anh nhìn thấy?"

Phùng Mật hất tay anh ra nói: "Còn không phải là chuyện tốt do anh làm sao?"

Nghe giọng cô rầu rĩ tức giận, Cố Thừa Thực chẳng hiểu sao lại có cảm giác vô cùng sung sướиɠ: "Anh đã làm chuyện tốt gì chứ?"

"Anh biết rõ rồi còn hỏi." Phùng Mật kéo chăn che mặt mình lại, giọng nói từ trong truyền ra ngoài: "Anh làm em thành thế này, bạn cùng phòng của em cũng đã thấy." về sau làm sao có mặt mũi để gặp người ta?

Cố Thừa Thực cười ha ha: "Thì ra là do cái này hả?"

"Thì làm sao?" Phùng Mật xấu hổ thành tức giận.

Nhìn thấy đã trêu cô nổi giận rồi, Cố Thừa Thực vội vàng thay đổi sắc mặt, cẩn thận dụ dỗ cô.

Thấy anh cẩn thận từng li từng tí như vậy, Phùng Mật bật cười, nhéo nhéo lỗ tai anh: "Kiếp trước của anh chắc chắn là một công tử phong lưu."

"Hả?"

"Nợ tình nhiều quá, đời này sẽ bị vợ quản thật chặt."

Vừa mới dứt lời, Phùng Mật đã bị Cố Thừa Thực giữ chặt bả vai, anh chăm chú nhìn cô, đôi mắt như tỏa sáng, khóe môi cũng hiện lên ý cười, cảnh tượng này rơi vào mắt cô, giống như ngôi sao sáng chói, không gì sánh được. Vì sao trước đây cô không nhận ra kia chứ? Giọng nói của Phùng Mật bất ngờ nhỏ lại: "Anh làm sao vậy?"

Đột nhiên anh ôm cô vào lòng, cũng thật dè dặt hỏi cô: "Em, đây là em đồng ý với anh?"

"Gì chứ?"

Trong chốc lát, Phùng Mật không thể phản ứng kịp.

Cố Thừa Thực nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chuyện này anh đã nghĩ rất lâu rồi, năm năm trước, khi mới bắt đầu anh đã nghĩ đến, anh nghĩ khi nào thì em sẽ gả cho anh, cam tâm tình nguyện chứ không phải do anh ép buộc em." Anh buông cô ra, cần tay cô, thành kính đặt lên đó một nụ hôn: "Bây giờ, cuối cùng thì anh cũng đã đợi được."

Phùng Mật đã hiểu, là câu nói vừa rồi của cô tạo ra sự hiểu lầm lớn như vậy.

"Ý của em không phải như vậy." Phùng Mật nhanh chóng rút tay về, lại bị Cố Thừa Thực giữ chặt lấy, anh khẩn trương nhìn cô, rất sợ cô vô tình cự tuyệt. Nhìn thấy cảnh này, Phùng Mật ngược lại cũng ngại giải thích, không thể làm gì khác hơn là thay đổi giọng điệu: "Việc này không cần nôn nóng, có thể từ từ rồi cũng đến mà."

Thấy cô không phủ nhận, Cố Thừa Thực không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm, các cơ trên mặt cũng dần buông lỏng, chưa nhận ra tay đã không ý thức xoa xoa bụng cô, chậm rãi vuốt ve.

Phùng Mật bị anh mò mẫn có chút nhũn xương, có điều nghĩ lại nói, chuyện này rồi có ngày cũng sẽ xảy ra, cô lén uống thuốc ngừa thai là được, tuyệt đối không được phạm sai lầm.