Chương 11: Bạn gái

Chương 11: Bạn gái

Phùng Mạnh Xuyên nói sẽ quay về khi học kỳ mới năm lớp mười hai của Phùng Mật bắt đầu, nhưng cô chờ mong suốt học kỳ cũng không thấy anh quay về, có điều thẻ ngân hàng anh cho cô hàng tháng vẫn nhận được một số tiền lớn một cách khó hiểu.

Phùng mật có thói quen lúc nghèo khó, nên tiếc không dùng đến, mặt khác, cô cảm thấy đây là mối liên hệ duy nhất với anh trai, nghĩ đến chuyện anh hai của mình bôn ba khổ cực bên ngoài cố gắng làm việc, thậm chí vì nguyên nhân nào đó không thể liên lạc với cô, không thể gặp mặt, càng không thể về nhà, chỉ có thể dùng cách này để biểu hiện tình thương của anh trai dành cho cô, Phùng Mật càng không nỡ bèn lén lúc tích cóp để lại.

Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt mà học kỳ hai cũng đã qua, kỳ thi đại học sắp đến, không khí khẩn trương bao phủ toàn trường, Phùng Mật biết thi đại học rất quan trọng với mình, không dám lơ là, cả ngày ngoài việc đọc sách ra, thì giải đề thi, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng gầy đi rất nhiều, làm đôi mắt to tròn càng thêm nổi bật.

Cố Thừa Thực cũng rất chiều theo ý cô, trước khi thi thử anh cũng không chạm vào cô, sau đó khó tránh được du͙© vọиɠ nhưng đều tự mình giải quyết, chạy vào tắm nước lạnh một cái, ra ngoài, nhìn thấy cô gái nhỏ đang vùi đầu học bài dưới ánh đèn, trong lòng anh dâng lên một tia ấm áp khó hiểu được.

Cuối cùng thì ngày thi đại học cũng đã đến, trong lúc thi cử diễn ra, Cố Thừa Thực vẫn luôn chờ ở bên ngoài, dưới ánh mặt trời nóng gắt, trên trán anh rịn không ít mồ hôi, anh còn khẩn trương hơn so với Phùng Mật đang múa bút thành văn bên trong phòng thi kia.

Sau khi thi xong rời phòng, từng nhóm học sinh ra đến cổng trường, trên khuôn mặt họ vừa mừng vừa lo, Cố Thừa Thực gặp phải không ít học sinh đến chào hỏi, chỉ là chưa thấy Phùng Mật ra ngoài, trái tim anh như vọt đến cổ họng, còn bị học sinh nhận ra, trêu chọc anh: "Thầy cố, sao còn khẩn trương hơn bọn em vậy?"

Cố Thừa Thực miễn cưỡng cười đáp: "Hết cách rồi, ai bảo thầy dạy các em những ba năm."

Cuối cùng thì Phùng Mật cũng xuất hiện, đôi mắt anh lập tức sáng lên, theo bản năng chạy đến, nắm chặt tay kiềm chế lại, Phùng Mật từ trong đám đông đã nhìn thấy anh, chào tạm biệt các bạn ra ngoài cổng trường tìm anh.

Đôi mắt Cố Thừa Thực toả sáng nhìn cô: "Thi sao rồi? Em có mệt hay không?" Thật ra trong lòng anh cũng đã tính trước, nếu như thấy Phùng Mật cau mày đi đến, anh sẽ không hỏi han chuyện gì. Còn nếu như, cô mang dáng vẻ bình thản thì đó đã chứng minh rằng kỳ thi này hoàn toàn không thành vấn đề.

Thi đại học áp lực rất lớn, thường ngày tâm tình Phùng Mật có tốt cỡ nào đi nữa cũng khó tránh khỏi có lúc mất khống chế. Bây giờ cũng đã qua, Cố Thừa Thực ngoài chuyện vui vẻ vì cô ra đương nhiên cũng không nhịn được nữa rồi.

Đêm đó, anh lập tức đưa Phùng Mật đến căn hộ của mình, nhưng cô từ chối.

Thi xong cũng đã muộn, bạn cùng lớp mời Phùng Mật đi chơi, ca hát, cũng mời bạn không ít bạn học đến, sợ là sau này không có cơ hội như thế này nữa, khi đó Phùng Mật vui vẻ đồng ý có thể là sẽ làm khó Cố Thừa Thực, tâm tư chờ đợi đêm này, ai ngờ lại bị người khác cắt đứt.

Cố Thừa Thực không dễ dàng gì bỏ qua như vậy, lập tức đi tìm các bạn học chung lớp của cô, nói gần nói xa một hồi, mà cô bạn học kia ngày thường cũng là một đóa hoa si của thầy Cố, lúc này là cơ hội khó có được cho nên lập tức ném hết khí tiết mời anh tham gia.

Cố Thừa Thực đương nhiên sẽ đi ngay lập tức.

Bên trong phòng bao, ánh sáng mờ tối, một nhóm nữ sinh dũng cảm lên hát trước, có mấy người trong đó hát đến đoạn cảm động lập tức nghẹn ngào, Phùng Mật im lặng ngồi ở phía sau ăn chút đồ vặt, nghe mấy cô bạn hát cũng dần say mê, đang đưa tay cầm chai nước suối trên bàn thì ngay bên cạnh xuất hiện một cánh tay, cầm lấy chai nước đưa cho cô.

Khoảnh khắc hai bàn tay chạm vào nhau, ngón tay của người đàn ông như khều lấy lòng bàn tay của cô, làm cho Phùng Mật nghĩ đến hình ảnh nào đó, không ngờ rằng cơ thể cô run lên, đôi mắt ngập nước cũng không nhìn anh.

Dáng vẻ nửa xấu hổ nửa sợ hãi này làm cho Cố Thừa Thực ngứa ngáy trong lòng, không tự giác ngồi lại gần cô thêm một chút.

"Thầy Cố, học cùng thầy mấy năm tới bây giờ cũng chưa từng nghe thầy hát một lần." Một bạn nữ hoạt bát vui vẻ đưa micro đến cho anh, những người còn lại cũng nhao nhao lên, cùng đến trước mặt anh nói: "Thầy cũng hát một bài đi ạ."

Nhìn những cô cậu học trò nhỏ này, Cố Thừa Thực bỗng nhiên lại dâng lên cảm giác yêu mến, không còn cách nào, lắc đầu nói: "Vậy các em chọn bài đi."

Có người nói nên hát bài đang hót nhất hiện nay, có người lại nói nên hát nhạc của Tôn Yến Tư hay Châu Kiệt Luân, còn có người trêu chọc không bằng hát bài ‘em gái ngồi thuyền’, cả đám cười ầm lên, dưới ánh đèn mờ ảo, Cố Thừa Thực lẳng lặng nhìn Phùng Mật đang ngồi trong góc, rồi nhìn mọi người nói: "Thầy không có bản lĩnh đó, mấy em có nói thì thầy cũng không làm được."

Phùng Mật bỗng nhiên nói rằng: "Thầy Cố tự chọn bài hát mình thích đi."

Có người rất phối hợp "Hát vài câu cũng được ạ."

"Đúng vậy, đúng vậy, thầy Cố đẹp trai như vậy, hát bài gì cũng đều êm tai hết."

Cố Thừa Thực chọn bài: "Khi em già đi." Một bài hát của Lý Kiện.

Anh vừa cất giọng hát, chất giọng cũng xuất sắc như Lý Kiện, mọi người nhao nhao không khỏi say sưa đắm chìm, có một nữ sinh kêu to lên: "Thầy Cố, em muốn gả cho thầy."

"Mơ đi, thầy Cố là của tớ."

Những học sinh khác lập tức trấn áp:"Các cậu, nghĩ cũng đừng nghĩ, thầy Cố đẹp trai như vậy, sau này vợ thầy nhất định cũng phải là nữ thần, là người trong lớp chúng tôi." Nói rồi đột ngột nhìn về phía Phùng mật cười hì hì: "Cũng chỉ có Phùng Mật nếu cố gắng theo đuổi thầy thì còn có hy vọng."

"Cái gì mà cố gắng theo đuổi? Phùng Mật xinh đẹp như thế, ngay cả Kim Thành Vũ cũng có thể theo đuổi đấy?"

Có người trêu chọc: "Cậu nói là thầy Cố của chúng ta không soái bằng Kim Thành Vũ sao?"

"Đẹp trai như nhau, đẹp trai như nhau."

Bạn học tranh cãi không dứt, cho đến cuối cùng không hẹn mà nhìn về phía Cố Thừa Thực, "Thầy Cố, thầy dạy chúng em đã ba năm rồi, làm sao ngay cả tiếng gió cũng không lọt? Thầy thành thật khai báo đi, đến cùng thì thầy đã có bạn gái chưa?"

Cả đám học sinh hưng phấn mà nóng ruột nhìn chằm chằm Cố Thừa Thực.

"Có."

"Woa..." Các cô nữ sinh hét chói tai: "Khẳng định là rất đẹp, thầy đối với cô ấy rất tốt."

Cố Thừa Thực gật đầu, không khỏi nở nụ cười.

Các cô nữ sinh lại hét chói tai, còn các nam sinh thì chẳng thèm để ý, nhưng trong lòng đối với bạn gái thần bí của thầy Cố rất tò mò.

Sau khi ca hát xong rồi, các bạn học còn muốn đi lang thang một hồi, Phùng Mật nhận được ánh mắt ra hiệu của Cố Thừa Thực. lắc đầu từ chối, chân trước rời đi, chân sau Cố Thừa Thực cũng ra về, lưu luyến chia tay mọi người, hai người chia tay mỗi người một ngã, nhưng cũng không ai biết được, trạm xe bus tiếp theo của Phùng Mật, đã có một chiếc xe màu đen có rèm che chờ sẵn bên đường từ lâu.

Sau đó Phùng Mật lên chiếc xe này, nghênh ngang mà đi.

Gần mười hai giờ khuya, trong căn hộ yên tĩnh vang lên tiếng rêи ɾỉ đầy kìm nén.

Nếu cẩn thận lắng nghe, thì sẽ biết được tiếng rêи ɾỉ đó phát ra từ khe cửa phòng tắm.

Phùng Mật bị một người đàn ông cường tráng đặt trên cửa kính phòng tắm mà làm, nửa người trên toàn bộ đã trần trụi, giữa hai chân còn có một cái qυầи ɭóŧ nhỏ màu xanh lam lơ lửng, theo mũi chân đung đưa muốn rơi ra, đột nhiên cô kêu đau một tiếng, cô cắn vào vai của Cố Thừa Thực để tiết ra cao trào.

Trong da^ʍ huyệt của thiếu nữ trào ra thật nhiều dâʍ ɖị©ɧ, Cố Thừa Thực rút phân thân của mình ra, đặt trên mông cô chầm chậm cọ xát qua lại, rồi từ từ cúi đầu xuống, tách hai cánh mông mền mại của cô ra, liếʍ lấy hoa cúc nhỏ thít chặt, thân thể thiếu nữ run run rẩy rẩy, tận sâu trong da^ʍ huyệt lại phun ra một dòng nước xuân nồng.

Người đàn ông dùng ngón tay thon dài của mình moi móc tàn dư bên trong hành lang nhỏ hẹp của cô.

Phùng Mật không chịu nổi, thân thể khẽ run lên: "Nhẹ, nhẹ một chút!" Cô nói xong lời này, người đàn ông phía sau lại mang mãnh thú sưng to của mình chen vào trong, Phùng Mật run lên, những đầu ngón chân cũng co quắp lại, khuôn mặt dán vào cửa kính muốn tuột xuống, lại bị người phía sau dùng tay nâng lên, tay kia của anh ta lại nhào nặn bầu ngực của cô không thương tiếc, vừa làm vừa phà những hơi thở dốc bên tai cô, uống vài chén rượu, suy nghĩ mập mờ trỗi dậy, nói những lời thô tục hạ lưu: "Con gái ngoan, ba ba chơi con có sướиɠ hay không?"

Phùng Mật cắn răng không trả lời, Cố Thừa Thực mạnh mẽ lật người cô lại, mãnh thú vẫn còn nằm trong khe huyệt ướŧ áŧ của cô, cọ xát làm cho thiếu nữ ư ư a a nũng nịu, lại bị anh nâng cao đùi vác lên vai, đè áp cô cửa kính làm một trận kịch liệt: "Hử? Không chịu nói, còn chảy nhiều nước như vậy, để cho mẹ con nhìn thấy, mắng chửi con là đồ dâʍ đãиɠ, có người nào đến để bảo vệ cho con?"

Phùng Mật nhỏ giọng nức nở: "Ba...Ba..."

Cố Thừa Thực bị những tiếng gọi này của cô làm cho kí©h thí©ɧ hơn nữa, đột nhiên thả lỏng, mang toàn bộ chất lỏng trắng đυ.c trút vào sâu trong hoa huyệt của cô, Phùng Mật mơ màng muốn đẩy anh ra: "Không được, anh không có mang bao, không thể bắn vào bên trong."

Cố Thừa Thực ôm chặt lấy cô, si ngốc cười cười nói bên tai cô: "Mang thai thì sinh, anh nuôi mẹ con em..."

Phùng Mật tỉnh táo tức thì, thân thể chịu không được run lên.