Chương 12: Cầu hôn

Chương 12. Cầu Hôn

Đường nhiên Phùng Mật không muốn sinh con ngay lúc này, cuộc đời của cô chỉ mới lúc đầu, muốn quen biết được nhiều người, muốn trải qua nhiều việc, cô còn muốn học đại học để hoàn thành sự nuối tiếc của anh hai.

Nếu như vậy cô sẽ không thể thuận theo tâm tư của Cố Thừa Thực được.

Cố Thừa Thực cũng biết cô đang nghĩ gì, nhưng đêm nay anh quá mức hưng phấn, vô tình nói ra những lời từ đáy lòng, nhớ lúc mới bắt đầu làʍ t̠ìиɦ với cô, anh đều mang bao. Kể từ đó, Phùng Mật đều yên tâm.

Kỳ thi đại học qua đi chính là kỳ nghỉ hè dai dẳng, kết quả thi cử còn chưa có, tâm tình Phùng Mật ung dung vô cùng, đối với sự cầu hoan của Cố Thừa Thực tự nhiên cũng sẽ đáp ứng cho anh nhiều hơn trước.

Trong căn hộ này của anh, không có nơi nào là không lưu lại dấu vết hoan ái của hai người, phòng ngủ đã thành nơi đứng đắn nhất, đa số thời gian khi Phùng Mật được hôn đến tỉnh ngủ, bị anh ôm vào phòng tắm, dưới vòi nước hoa sen, Cố Thừa Thực thích xoa nắn toàn thân cô nhất, mãnh thú trong quần của anh cũng căng trướng không thể chịu được nữa, còn phải nhịn xuống lau sạch người cho cô, sau đó lập tức ôm cô ra phòng khách.

Vào hè, sàn nhà mát lạnh, thiếu nữ bị anh đè dưới thân hung hăng làm làm, hoặc để cô chống tay trên bàn, vểnh mông cao lên, cũng có khi lại để cô nằm trên ghế sofa, bị hắn mở rộng hai chân, tay anh đỡ lấy vật nam tính căng phồng của mình dùng sức đâm mạnh vào.

Cô ở lại căn hộ của anh vài ngày, vào một buổi sáng nọ, Phùng Mật bị Cố Thừa Thực gọi dậy, lập tức khó chịu, đánh anh vài cái: "Anh làm gì đó."

Cố Thừa Thực nắm lấy chân cô, thuận thế ngã xuống, nhẹ nhàng nằm bên cạnh cô: "Em có muốn hôm nay đi chơi không?"

Cứ như vậy, Phùng Mật mơ hồ bị anh kéo ra ngoài.

Đối với chuyến du lịch này, Phùng Mật vô cùng chờ mong, xách đồ vào khách sạn, kéo màn cửa sổ ra, ngoài cửa sổ là phong cảnh của hơn nửa thành phố phồn hoa, đến tối nhà nhà lên đèn càng thêm náo nhiệt, Cố Thừa Thực từ phía sau ôm cô: "Có thích hay không?"

Phùng Mật gật đầu, nhưng tay của Cố Thừa Thực lại không chút thành thật, len lỏi chui vào váy, chậm rãi vén qυầи ɭóŧ qua một bên, đưa ba ngón tay chen vào trong hoa huyệt của cô, Phùng Mật chịu không được ưm lên thành tiếng, xoay người lại ôm lấy anh, cả cơ thể hoàn toàn dán sát vào người anh, không một khe hở.

Cố Thừa Thực chỉ nghe được cô nhỏ giọng nói: "Đi, lên giường đi anh."

Cố Thừa Thực lập tức ôm cô chạy lên giường, quần áo còn chưa kịp cởi ra, đã để Phùng Mật nằm trong tư thế như chó con nằm lì trên giường, nâng cao cái mông của cô lên, kéo khóa quần xuống mang thô to tím tái của mình cắm vào.

Bên trong cơ thể căng phồng, cô thiếu nữ theo bản năng ngã xuống, Cố Thừa Thực chưa kịp đỡ lấy cô, cùng cô kề da sát thịt ngã sấp xuống dưới, chỉ có phân thân kia vẫn còn chuyển động đều đặn bên trong cơ thể.

Làm hơn phân nửa, Cố Thừa Thực lại ôm cô đến trước gương. Đây là tấm gương đủ dài lại lớn, anh ôm cô lên trong tư thế trẻ em đi tiểu, Phùng Mật nhìn sự dâʍ đãиɠ của chính mình trong gương, khóc lóc sung sướиɠ một hồi, sau đó các kiểu Cố Thừa Thực tận hứng lại ôm cô vào phòng tắm chơi đùa hồi lâu.

Nói là đi chơi, cuối cùng còn không phải bị người này đè trên giường hung hăng làm chuyện xấu sao, căn bản là không cảm nhận được niềm vui đi du lịch chút nào.

Trên đường về, Phùng Mật hờn giận rất lâu, cũng không cho anh chạm vào.

Cố Thừa Thực biết oán giận trong lòng cô, rất biết điều mà không xuất hiện trước mặt cô.

Về đến căn hộ nhỏ, Cố Thừa Thực lại giả vờ thần thần bí bí, che mắt cô lại, đưa cô từng bước vào trong, đến khi dừng lại anh lập tức buông tay ra, Phùng Mật mở mắt, chỉ thấy căn phòng tràn ngập hoa hồng, kết thành trái tim rất lớn, cô kinh ngạc quay đầu lại, thấy Cố Thừa Thực đã quỳ một gối xuống trước mặt cô, trong tay còn cầm một hộp nhỏ mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn im lặng nằm đó.

Phùng Mật không khỏi che mặt lại.

Cố Thừa Thực nói lời thật dịu dàng: "Phùng Mật, bảo bối của anh, gả cho anh có được không?"

Phùng Mật lắc đầu khóc nấc: "Không được" Cô vui mừng mà kích động, ấm áp bắt đầu dâng lên bao trùm lấy cô. Đồng thời có cảm giác rầu rĩ.

Cố Thừa Thực cũng không giận, anh cười rồi đứng dậy ôm cô vào ngực, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô: "Không muốn thì thôi, anh còn không khóc, em khóc gì chứ?"

"Không phải thế." Phùng Mât nghẹn ngào nói: "Em muốn đồng ý, nhưng mà em còn chưa học xong đại học, làm sao bây giờ?"

Cố Thừa Thực dịu dàng nói: "Vậy thì chờ em tốt nghiệp đại học, chúng ta lập tức kết hôn." Anh lại cẩn thận từng li từng tí hỏi cô: "Có được không em?"

Phùng Mật vội vàng gật đầu.

Cố Thừa Thực sờ sờ mặt cô, cười nói: "Không khóc nữa?"

Kết quả, anh vừa hỏi ra lời thì nước mắt của cô lại tuôn trào: "Anh đang cười em?" Khuôn mặt nhỏ hồng, cái miệng anh đào nhỏ nhắn hờn dỗi, lập tức khơi dậy thú tính của đàn ông.

"Không có, không có." Cố Thừa Thực phủ nhận, Phùng Mật dần dần phục hồi tâm tình, lại chẳng biết được anh đưa mình đến sofa lúc nào, từng cúc áo, từng khóa kéo trên quần áo cũng đã bị anh tháo ra, anh tham lam tiến vào, sờ soạng hai quả đào của cô, Phùng Mật muốn kéo tay anh ra, Cố Thừa Thực lại rất đáng thương nhìn cô.

Phùng Mật mềm lòng, nhỏ nhẹ nói: "Đợi lát nữa anh lại coi thường em."

Cô còn chưa quên chuyện mấy ngày qua ở khách sạn đâu, cô muốn đi chơi, anh lại đè cô trên giường, có một hồi làm quá kịch liệt, trên gậy thịt của anh còn dính chút máu. Cố Thừa Thực lập tức sợ hết hồn. Về sau, động tác của anh nhẹ nhàng hơn, cũng không cắm vào hoa huyệt của cô nữa, chỉ xoa nắn hai con thỏ trắng đẫy đà của cô, hoặc là anh chơi tư thế từ phía sau cọ xát mông cô, anh phải sờ soạng được chỗ nào của cô mới có thể ngủ được.

"Anh biết." Cố Thừa Thực hôn lên má cô, lại vùi đầu sâu trên cổ cô.

Ở góc độ Phùng Mật không nhìn thấy, anh bỗng nhiên lộ ra nụ cười quỷ dị.