Tôi vẫn là không dám tùy tiện mở miệng, tôi biết rằng đêm hôm trước anh ấy bị fan tư sinh quấy rối, thiếu nghỉ ngơi nghiêm trọng, ngày hôm sau anh ấy mắc một lỗi lớn trong buổi phát sóng trực tiếp.
Nhưng thế giới bên ngoài lại không đồng loạt chỉ trích anh ấy.
Đột nhiên, đôi đũa của anh ấy dừng lại, nước mắt lã chã theo gương mặt chảy xuống, cổ họng khẽ nức nở, nhưng anh ấy không dám lớn tiếng.
Anh ấy liều mạng dùng tay lau nước mắt, nhưng càng lau nước mắt càng rơi nhiều.
Anh ấy nức nở, đứt quãng nói với tôi,
"Nhất Bác, hôm nay anh mới biết, DAYTOY có nghĩa là gì."
Tôi cẩn thận đi đến bên cạnh anh ấy, ôm bờ vai anh ấy.
Bây giờ tôi mới biết được, đại nam nhân 30 tuổi này, lớp vỏ bên ngoài kiên cường, nhưng thực ra bên trong lại mềm yếu như vậy.
Tôi nhẹ nhàng nói với anh ấy, "Có điều gì đều có thể nói với em."
Trong đoạn văn tiếp theo anh ấy mở lời, tôi nhớ cả một đời, cũng chán ghét câu nói kia cả một đời.
Anh ấy nói,
"DAYTOY căn bản không phải mỗi ngày có đồ chơi, mà là mỗi ngày trông giống như một món đồ chơi. Giống như một công cụ giải trí cho công chúng, một món đồ chơi mặc cho người khác định đoạt."
Tôi lập tức phản bác anh ấy, nhưng anh ấy lại nói: "Em còn nhỏ, không hiểu."
Tôi lúc ấy nổi trận lôi đình, không quen nhìn dáng vẻ anh ấy cam chịu như vậy, thế là hai tay tôi bóp lấy hai vai anh ấy, đem anh ấy mắng một trận.
Mắng anh ấy già mồm, mắng anh ấy tiêu cực, mắng anh ấy mất đi sơ tâm.
Anh ấy nghe như mộng, lập tức ngừng nức nở, kinh ngạc nhìn tôi chằm chằm, như thể cho tới bây giờ anh ấy chưa bao giờ nhìn qua dáng hình này của tôi.
Sau đó, tôi từng chút từng chút ôm anh ấy thật chặt vào trong l*иg ngực, "mắng" anh ấy một câu cuối cùng.
"Anh là đồ ngốc, cho dù người ngoài ý kiến gì với anh, em mới là hiểu rõ anh nhất, bọn họ ấy tính cái rắm. Vương Nhất Bác em đã cảm thấy Tiêu Chiến anh chính là người tốt nhất trên thế giới rồi."
Lão Tiêu lập tức nín khóc mỉm cười,
"Sao anh nghe câu này quen quá ta. Vương Nhất Bác em thật không ngây thơ, còn đi đạo văn của anh."
Mặt của tôi lập tức bắt đầu nóng lên, đều có thể đoán được đã đỏ lên đến tận tai rồi.
Xác thực rất ngây thơ, không chỉ có ngây thơ mà còn mạnh miệng.
"Ngây thơ thì sao, một câu thôi, anh có muốn ở bên em không."
"Phụt, thổ lộ tùy tiện như vậy à?"
"Chiến ca, vậy anh muốn như thế nào."
"Anh không muốn như thế nào, muốn em liền đủ rồi."
Anh ấy không tiếp tục nhiều lời, chậm rãi hôn tôi, lúc hôn, khóe miệng của anh ấy rốt cuộc cũng giương lên.
Chúng tôi lần thứ nhất triền miên thật lâu, dịu dàng đến khó tin.
Sau khi kết thúc, đầu anh ấy tựa vào l*иg ngực tôi, nghe nhịp tim của tôi nói:
"Coi như anh là món đồ chơi, anh cũng chỉ muốn làm một món đồ chơi của riêng mình em."
Tôi hôn một chút lên trán anh ấy, rất chân thành mà nghiêm túc nói với anh ấy:
"Anh vĩnh viễn không được phép tự nói mình là đồ chơi, anh luôn luôn là Tiêu Chiến. Sau hôm nay, anh là Tiêu Chiến của em."
Cứ như vậy, chúng tôi dắt tay nhau cùng đi qua 50 năm, nếu như đồng giới có thể lấy giấy chứng nhận kết hôn, chúng tôi đã là đám cưới vàng.
Về sau ở thời điểm chúng tôi hơn bốn mươi tuổi, bọn tôi đã tài trợ cho một nơi mái ấm mồ côi dưới tên của chúng tôi.
Anh ấy nói, những đứa bé này, đều là con của chúng ta.
Khi tôi bảy mươi tuổi, anh ấy bảy mươi sáu tuổi, rõ ràng hai người đều đã là những ông già, nhưng anh ấy giống như phản lão hoàn đồng vậy, có một ngày anh ấy lấy mặt mũi tràn đầy nếp nhăn cười nói:
"Nếu như mỗi ngày đều có đồ chơi thì thật tốt, như vậy cuộc sống về hưu sẽ không nhàm chán."
Tôi là lão già hồ đồ, đầu óc cũng không rõ ràng, thế là hôm sau đi bao một nhà máy sản xuất đồ chơi xịn xò, mỗi ngày đều tặng anh ấy một món đồ chơi mới.
Chúng tôi cố tình ở trong nhà làm một căn phòng nhỏ, trang hoàng cực kì ấm áp, bên trong bày đầy đồ chơi, anh ấy nhàm chán, liền vào trong đó chơi, mỗi ngày cười như một lão già ngoan ngoãn.
Vào ngày căn phòng đồ chơi được xây dựng, tôi dùng miệng đã bị mất một vài cái răng lung lay trước gió, kiêu ngạo nói với anh ấy:
"DAYTOY rốt cục có thể mỗi ngày có đồ chơi, mỗi ngày đều vui vẻ."
Sau đó, tôi còn rất không sợ buồn nôn, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của anh ấy, hung hăng hôn một cái.
Dần dần đồ chơi bày ra không hết, liền có một đoạn thời gian chúng tôi đem đi cô nhi viện, tặng đồ chơi đưa cho các hài tử của chúng tôi.
Ban đầu thu dưỡng mấy đứa bé, giờ đều đã trưởng thành lớn lên rồi, rất có tiền đồ.
Vào một ngày nọ, khi tôi đi vào gian phong đồ chơi kia, đột nhiên phát hiện, cánh tay anh ấy run run rẩy rẩy, chính là đang cầm bút viết gì đó, mặt sau của mỗi món đồ chơi đều viết một chữ. Chữ kia, không phải chữ gì xa lạ, là tên của tôi, Nhất Bác.
Tôi ngồi xuống bên cạnh anh ấy, anh ấy giống tiểu hài tử có bí mật cố giấu bị phát hiện, lập tức đem đồ chơi giấu ra đằng sau.
Hai chúng tôi rốt cuộc lại giống 50 năm trước kia, cãi nhau ầm ĩ, tôi đoạt lấy món đồ chơi kia, đem anh ấy ôm vào trong ngực, cười toe toét với cái dấu ngoặc kép không thể sâu hơn, trêu chọc anh ấy, "Lớn tuổi như vậy rồi, còn không xấu hổ a."
Không nghĩ tới, anh ấy đột nhiên lại yên lặng. Tôi rõ ràng cảm nhận được, anh ấy ở trong trong l*иg ngực tôi có chút run rẩy.
Tôi hốt hoảng, nước mắt của anh ấy từng giọt từng giọt dọc theo khóe mắt chảy xuống.
Anh ấy nắm tay tôi rất chặt, gắt gao nắm lấy, run run rẩy rẩy nói với tôi:
"Lớn tuổi rồi, rất nhiều thứ đầu óc không nhớ ra được. Anh rất sợ hãi, vạn nhất có một ngày anh quên em đi thì phải làm sao a."
[Khóc luôn rồi đây này, cảm động quá😭😭😭
]Tôi mới phát hiện, cả căn phòng này, mấy trăm món đồ chơi xịn xò kia, mặt sau, toàn bộ đều viết cùng một cái tên, Nhất Bác.
Mỗi ngày anh ấy viết tên tôi vào mặt sau của món đồ chơi tôi tặng anh ấy.
Anh ấy nói, như thế này, mới sẽ không quên.
Nước mắt của tôi một cái liền rơi xuống, lớn tuổi rồi, vừa khóc cả thân thể đều run rẩy cả lên.
Tôi ôm anh ấy, giống 50 năm trước như thế,
"Chiến ca, nói ngu ngốc cái gì vậy, anh sẽ không bao giờ quên em nếu anh quên đi chính mình."
Anh ấy cũng giống 50 năm trước như thế, nín khóc mỉm cười, bật cười phốc một tiếng.
Anh ấy sờ sờ mũi tôi, "Anh bạn nhỏ, em lấy tự tin ở đâu ra vậy hả."
Tôi thẳng thắn làm anh bạn nhỏ của anh ấy, nũng nịu đứng lên, "Em đã 70 tuổi rồi, làm sao cứ gọi là anh bạn nhỏ a."
Anh ấy khóe miệng cười toe toét, nốt ruồi nằm lẳng lặng tại khóe miệng có nếp nhăn ngủ yên, thần bí nói với tôi:
"Em còn nhỏ, có một số chuyện, em còn chưa hiểu."
Hai chúng tôi cứ như vậy chậm rãi ôm nhau, thời gian rõ ràng trôi qua rất chậm, nhưng thời điểm cùng với anh ấy ở chung một chỗ, liền cảm giác thời gian trôi qua thật nhanh.
Cố sự đại khái chính là như vậy, tôi không cùng các người nói dông nói dài nữa, lão Tiêu hẳn là sắp tỉnh dậy rồi, không nhìn thấy tôi anh ấy lại phát hoảng.
Cái lão ngoan đồng* này, thật sự là chiều cho hư mà...
(*người có tính tình ngây thơ, hay đùa giỡn như trẻ con)Chúng ta bao lâu mới thấy rõ dáng dấp của thời gian, chẳng qua là, ở bên trong thời gian thấy rõ chính mình.
Chuyện năm 21 tuổi nhận định, tôi muốn đến năm 81 tuổi vẫn tiếp tục kiên trì.
Kiên trì yêu anh ấy...
Fin.
‐---------------------------------------------------------------------------