Chương 3

Diệp Bạch uống xong một chai bia có chút choáng váng, Ngô Địch cười khuyên cậu ăn thêm cả đồ ăn: "Tôi chẳng lẽ còn không biết tửu lượng của ông ra làm sao à, mấy chai này đều là của anh Tống đấy, ông nhanh ăn cả thức ăn vào đi."

Diệp Bạch cầm đũa lên: "Vốn dĩ là nên mời hai người một bữa, nhưng mà giờ trong người tôi chẳng còn đồng nào, đợi lấy được lương tôi mời lại sau!"

“Thôi đừng, đồ ăn bên ngoài còn chẳng ngon bằng đồ cậu nấu đâu! Khi nào được trả lương thì mua đồ về tự nấu đi, tôi vẫn thèm món cừu nướng than của ông đấy"

Tất nhiên Diệp Bạch đồng ý: "Được, đến lúc đấy tôi nấu cho ông ăn đã thì thôi."

Lâu lắm rồi ba người với được ngồi cùng nhau, ăn uống vui vẻ một lúc, Tống Tiền bắt đầu nói về chuyện công việc.

"Ngày mai có thể bắt đầu luôn, công việc bên kia rất gấp, khả năng sẽ phải tăng ca ít nhất 12 tiếng một ngày. Tiền làm thêm giờ tính giống những người khác, gấp lương ban đầu 1,5 lần, nếu cậu vội thì cứ bảo, anh tính lương theo ngày cho." Tất nhiên không phải từ nhà máy mà do Tống Tiền ứng trước, khi nào nhà máy trả tiền thì sẽ trả về cho anh ấy.

Diệp Bạch vô cùng cảm kích nói: "Phiền anh Tống, cuối tuần này anh tính lương luôn giúp em nhé, giờ ví em sạch sẽ không có đồng nào."

Tống Tiền: "Không thành vấn đề, sáng mai có lẽ 8h là vào làm, anh nghỉ một chút rồi đưa cậu qua kí túc xá luôn."

“Được.” Diệp Bạch không nói cảm ơn nhiều, dù sao ân tình này cậu khắc ghi trong lòng.

Tống Tiền lấy chìa khóa xe, đưa Ngô Địch và Diệp Bạch cùng nhau đi ra ngoài, lái xe một giờ tới ngoại ô.

Cái gọi là ký túc xá không phải là ký túc xá công nhân trong nhà máy, đó là chỗ chỉ có công nhân mới được ở, Tống Tiền nói kí túc xá là do anh ấy thuê trong thôn nhà dân, giá thuê không đắt, bên trong để rất nhiều giường tầng sắt, có thể để nhiều người ở.

Tống Tiền tìm cho cậu một chiếc giường chống, Ngô Địch tặng cậu một bộ ga giường, thời tiết ở thành phố A bây giờ khá nóng, phía dưới một lớp ga, bên trên đắp một chiếc chăn mỏng là ổn.

Diệp Bạch sắp xếp hành lý, tạm biệt bọn họ: "Muộn rồi, hai người nhanh về nghỉ ngơi đi."

"Vậy bọn tôi đi trước, ngủ sớm đi nhé, tạm biệt ~" Ngô Địch xua tay.

"Tạm biệt, chú ý an toàn."

Đưa tiễn bọn họ xong, Diệp Bạch trở về phòng, thấy trên bàn có bình nước nóng, liền đun sôi một bình, chuẩn bị uống thuốc.

Trong lúc chờ nước sôi, cậu trò chuyện với các nam sinh trong phòng, hầu hết bọn họ đều trực tiếp ra ngoài làm việc trước khi tốt nghiệp cấp 3, cũng có một số người muốn đi làm trong kỳ nghỉ hè của trường đại học để kiếm tiền học phí. Thậm chí có hai người trong số họ mới 15,16 tuổi, nói là muốn kiếm tiền mua điện thoại mới.

Diệp Bạch mặc dù chỉ mới 24 tuổi, nhưng nhìn những thiếu niên này, cậu cảm thấy mình thật sự không còn trẻ nữa.

Đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước.

“Đinh” một tiếng, nước nóng sôi lên, Diệp Bạch pha chút nước lạnh vào, lấy ra mấy viên thuốc rồi uống.

Cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến, Tống Tiền hào phóng lắp máy điều hòa trong nhà, nhiệt độ vừa phải, Diệp Bạch cuộn chăn ngủ thϊếp đi.

7h15 ngày hôm sau, chuông báo thức trong phòng bắt đầu reo lên từng hồi, đám nam sinh bùng binh lũ lượt rời giường.

Diệp Bạch đi ngủ sớm, tỉnh dậy tinh thần sảng khoái, rửa mặt xong ăn một ít bánh quy sữa, lúc này có tiếng gõ cửa, Tống Tiền mở cửa đi vào.

"Anh Tống."

"Chào buổi sáng, anh Tống."

Mọi người chào hỏi, Tống Tiền lần lượt đáp lại, sau đó nhìn về phía Diệp Bạch: "Chào buổi sáng, ăn chưa?"

"Em vừa ăn xong, Ngô Địch đâu?"

"Em ấy vẫn đang ngủ. Đêm qua thức đến tận một hai giờ sáng để phác thảo, anh không gọi dậy nữa."

Diệp Bạch không đồng ý nói: "Muộn thế sao, anh cố khuyên cậu ấy chút, thức đêm hại thân lắm. Em đổ bệnh một trận rồi giờ không dám nữa."

Tống Tiền vừa giục mấy nam sinh rửa mặt vừa trả lời: “Chẳng thế, anh cũng khuyên đủ đường rồi nhưng không phải em không biết, em ấy có tính trì hoãn, nước đến chân mới nhảy, anh cũng không còn cách nào."

Bề ngoài Tống Tiền là một người rắn rỏi, cao khoảng 1m8, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, thường vô thức nhíu mày, đầu còn cạo, nhìn qua thật sự không dễ chọc.

Nhưng thật ra anh ấy rất lương thiện, tình tình cũng rất tốt, chăm sóc Ngô Địch như một người mẹ già, chính là cái kiểu “bạn trai mama*” chính hiệu.

*Là bạn trai chăm sóc đối tượng của mình như mẹ ấy, chứ không phải kiểu bám váy mẹ đâu

Lúc 7 giờ 40, Tống Tiền lái minibus trở mọi người đến nhà máy, liên hệ với nhân viên nhân sự để sắp xếp xưởng, phát giấy chứng minh làm việc, cả đại sảng cãi cọ ồn ào.

Tống Tiền chào đội trưởng, nhờ anh chăm sóc Diệp Bạch, đội trưởng nhìn thiếu niên tuấn tú hiền lành bên cạnh gật đầu: "Không thành vấn đề."

"Vậy anh đi trước, anh còn nhiều việc chưa làm xong."

Diệp Bạch cảm tạ nói: "Được, xin lỗi đã làm phiền anh, lên đường cẩn thận."

Cậu biết hôm nay Tống Thiến cố ý tới đây đưa cậu đi, những người khác đều đã quen biết nhau cả, còn cậu thì là lần đầu tiên, đương nhiêu Ngô Địch và Tống Tiền sẽ lo lắng.

Khi các công nhân bình thường trong nhà máy lần lượt đi làm việc, nhóm công nhân tạm thời bọn họ cũng bắt đầu làm các công việc được giao, Diệp Bạch được phân công siết chặt ốc vít trên dây chuyền lắp ráp, trưởng nhóm đặc biệt nhờ một cựu công nhân hướng dẫn cậu.

12 giờ trưa ăn cơm, phần ăn gồm 1 suất cơm và một bát canh, trong khá được, hai món chay một món mặn, chỉ là ít thời gian ăn quá, 12 giờ ăn thì 12 rưỡi đã phải làm việc tiếp rồi, không có thời gian nghỉ ngơi.

Buổi chiều cũng vậy, ăn tối lúc 5 giờ thì 5 rưỡi đã phải vào làm việc tiếp, đến chín giờ mới tan làm, cậu thực sự đã làm việc trọn vẹn mười hai tiếng đồng hồ.

Quá áp lực.

Sau khi nộp giấy làm việc rồi rời đi, Diệp Bạch mệt mỏi đi bộ đến ngôi làng nơi có ký túc xá của cậu, bỗng nhận được tin nhắn Wechat từ Tống Tiền.

Diệp Bạch cảm thấy dễ chịu hơn, quả nhiên tiền chính là chất kí©h thí©ɧ tốt nhất!

Lúc đến siêu thị nhỏ đầu làng, cậu ghé vào mua một ít đồ ăn, khu vực này quá hẻo lánh, không có chỗ bán đồ ăn sáng, buổi sáng cậu chỉ có thể ăn chút đồ ăn vặt cho no bụng.

Bánh mì nhỏ, mì ăn liền, cháo bát bảo, giăm bông...

78 tệ, Diệp Bạch đau lòng đến mức xoa xoa ngực.

Chỗ này hẻo lánh xa xôi thế mà giá lại không cũng thấp, thật bực mình!

Diệp Bạch nhìn số dư ngân hàng của mình, thở dài.