Diệp Bạch buồn bực nói: “Nhưng nhẫn đính hôn đeo vài ngày rồi lại bỏ, em thấy tiếc lắm.”
Hàng Tử Mục ngẩng đầu nhìn cái này cái kia, đột nhiên nói: "Thế thì kết hôn luôn là được mà!"
Diệp Bạch mở to mắt, Hàng Viễn đang trầm ngâm, hai người nhìn nhau, xác thật có chút động tâm.
Đúng vậy, kết hôn luôn là được rồi, cần gì lòe loẹt hình thức.
Hàng Viễn chủ động hỏi: "Em nghĩ thế nào?"
Diệp Bạch đỏ mặt đáp: "Em nghĩ thế cũng được."
Hàng Viễn vẫy tay với nhân viên: "Không xem nhẫn đính hôn nữa, đưa tôi xem nhẫn cưới."
Người phục vụ mỉm cười mang chiếc máy tính bảng tới, nửa giờ sau, hai người quyết định chọn một chiếc nhẫn bạch kim tương đối đơn giản, mặt trong có khắc tên nhau. Nhưng trước mắt đã hết hàng, phải đợi hai tuần nữa mới co.
Hiện tại đã chọn được nhẫn nhưng nếu thực sự muốn kết hôn, cần chuẩn bị nhiều thứ hơn là chỉ nhẫn cưới. Dù hôn nhân của hai người đàn ông này tương đối đơn giản, không cần quà cáp hay bất cứ thứ gì nhưng họ vẫn cần thông báo cho người thân, bạn bè và chiêu đãi khách mời.
Hai người bắt đầu thảo luận với nhau.
"Người thân của em đều ở quê, không nhiều người có thể đến đây được."
“Người nhà anh ở tỉnh C, hẳn đến đây cũng không tiện lắm.”
"Nhưng anh có nhiều đồng nghiệp. Trong phòng có khoảng chục người."
"Đồng nghiệp của em đều ở nước ngoài, nhưng em có vài người bạn khá thân ở công ty cũ, cũng có người sếp đã mai mối cho chúng ra nữa. Em muốn mời họ."
“Bạn cùng phòng đại học của anh cũng đang ở nước ngoài, trong đó có một người mới xin nghỉ việc và đến thành phố A. Chắc cậu ấy có thể đến.”
"Ngô Địch và anh Tống chắc chắn sẽ tới."
Sau khi cả hai lên xong danh sách khách mời, họ mới thấy hình như thiếu gì đó.
Diệp Bạch đột nhiên ý thức được: "Tử Mục đâu?!"
Hai người lớn bất cẩn vội vàng quay lại tìm, Hàng Viễn gọi đồng hồ điện thoại của Hàng Tử Mộc, vừa tìm kiếm trong đám đông, may mắn là một lúc sau cuộc gọi đã được kết nối.
Diệp Bạch lo lắng hỏi: "Tử Mục, con ở đâu vậy?"
Hàng Tử Mục hưng phấn trả lời: "Con đang ở chỗ ca nhạc thiếu nhi ấy! 39 một người, hai người mau qua đây!"
Diệp Bạch và Hàng Viễn thở phào, may là không bị lạc.
“Thằng nhóc nghịch ngợm này chỉ muốn chơi thôi, để xem anh xử lý nó thế nào.” Hàng Viễn cau mày.
Vì mông của thằng nhóc, Diệp Bạch vội vàng trấn an: "Cũng là do chúng ta không chú ý, không thể chỉ trách Tử Mục được."
“Vậy em làm gì thì làm.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến công viên trẻ em, vừa đến cổng đã nhìn thấy bóng dáng của Hàng Tử Mục, hôm nay cậu nhóc mặc bộ đồ Pikachu, rất dễ dàng nhận ra.
"Ba, ba! Đây! Quét mã QR và thanh toán!" Cậu nhóc nghịch ngợm không biết vị phụ huynh nọ đang tức giận, vẫn vui vẻ vẫy tay chào họ.
Hàng Viễn bước nhanh tới, bế cậu bé lên vỗ hai cái vào mông: “Gan con lớn thật, dám một mình chạy lung tung.”
Hàng Tử Mục không cảm thấy đau chút nào, còn dám cãi lại: "Con muốn chơi bóng đại dương, ba không trả tiền cho con thì để ba trả!"
Tuy rằng cậu bé gọi hai người là ba, nhưng cảm xúc dành cho hai người rõ ràng là khác nhau, lúc gọi Hàng Viễn cậu bé nói chuyện rất thẳng thắn, còn lúc gọi Diệp Bạch, trong lời nói lại có chút gì đó ngoan ngoãn, cực kì ngọt ngào.
Diệp Bạch nhịn không được, liền lấy điện thoại di động ra trả tiền cho cậu bé: "Được rồi, đừng loạn nữa, để ba dẫn con đi chơi."
Hàng Viễn từ chối: “Anh không muốn trải qua lần thứ hai trôi nổi trong bóng với hơn chục đứa trẻ xa lạ và cha mẹ của chúng.”
Diệp Bạch cố gắng nhịn cười, cậu cảm thấy vẻ mặt của anh khi nói ra câu nói dài dòng khó hiểu này cực kì đáng yêu, lại có chút ngốc nghếch.
Có vẻ lần đi chơi trước với Hàng tử Mục thật sự đã để lại bóng ma trong lòng anh.
Diệp Bạch hắng giọng, ngừng cười: "Được rồi, vậy em dẫn Tử Mục vào chơi. Anh quay video làm kỉ niệm nhé."
Hàng Tử Mục vui vẻ theo Diệp Bạch chạy vào, thoải mái chơi đùa trong thế giới bóng biển.
Hết thời gian, hai người đi ra, Diệp Bạch xem video Hàng Viễn quay, thời lượng video là: 31:06. Tốt lắm, quay không gián đoạn chút nào, rất có tâm.
Diệp Bạch dở khóc dở cười: "Quên đi, anh gửi video cho em đi, để em chỉnh sửa đi chút, 30 phút dài quá."
Vì vậy sau khi về nhà, Diệp Bạch bắt đầu tìm hiểu phần mềm chỉnh sửa, trước đó cậu đã tải xuống PR, nhưng sau này rất ít sử dụng, gần như quên mất tất cả kỹ thuật sử dụng, cậu phải lên mạng tìm hiểu mới nhớ ra.
Hàng Viễn đã liên hệ trực tuyến với công ty tổ chức đám cưới, chuẩn bị tổ chức đám cưới của họ.
Hai người bận rộn làm việc rất lâu, Diệp Bạch chợt nhớ tới: "A Viễn, chuyện kết hôn của chúng ta có cần phải báo cho bố mẹ biết trước không?"
Đặc biệt là bố mẹ anh, những người thậm chí còn không biết anh đang yêu.
Thế là cả hai vội vàng báo tin cho bố mẹ khiến tất cả đều bàng hoàng.
Hà Tín vội đếm ngày trong cuốn lịch vạn niên, Hàng Liên Vân bắt đầu liên lạc với họ hàng ở quê, trong khi Diệp Trấn và Triệu Lệ Hoa vẫn còn ngơ ngác: "Anh kết hôn?! Kết hôn với ai?!"
Diệp Bạch ngượng ngùng liếc nhìn Hàng Viễn, trốn vào phòng tắm, thấp giọng giới thiệu tình hình của Hàng Viễn với bố mẹ mình.