Chương 39

Biết Hàng Viễn xuất sắc như vậy, Diệp Trăn và Triệu Lệ Hoa nhanh chóng đồng ý, cho biết cuối tuần sau họ sẽ đến thành phố A gặp bố mẹ chồng.

Diệp Bạch gửi cho bọn họ thông tin liên lạc của cha mẹ Hàng Viễn, để trưởng lão tự mình bàn bạc.

Sau một hồi hỗn loạn, cuối cùng Diệp Bạch cũng giải thích rõ ràng sự việc với bố mẹ mình, sau đó tập trung thảo luận với Hàng Viễn về việc đặt công ty tổ chức đám cưới.

Thứ hai sau Hàng Viễn bắt đầu làm việc, những việc này Diệp Bạch đều tự mình làm, công việc của cậu rất nhẹ nhàng, mỗi ngày hai ba tiếng là có thể hoàn thành, thời gian còn lại là dành cho bản thân.

Đến thứ bảy, Diệp Trấn, Triệu Lệ Hoa và Diệp Hiên đều đến thành phố A, Diệp Bạch lái xe đến đón. Hàng Viễn vẫn đang tăng ca, tạm thời không thể về được, chỉ sợ buổi tối sau khi tan sở thì chúng ta mới có thể gặp anh ấy.

Mấy tháng không gặp, nhưng vẫn như vậy, Triệu Lệ Hoa lẩm bẩm trách móc sao bây giờ Diệp Bạch mới thông báo cho bọn họ, Diệp Trấn không ngừng hỏi về thu nhập của Hàng Viễn, trong khi Diệp Hiên lại cúi đầu chơi điện thoại suốt cả khoảng thời gian.

Vài vấn đề thì Diệp Bạch nghiêm túc trả lời, có mấy cái thì trả lời qua loa, chẳng hạn như Hàng Viễn có bao nhiêu tiền tiết kiệm và bất động sản, những chuyện này không nên tùy tiện nói ra.

Trước tiên cậu cứ lái xe đưa họ đến tiểu khu Mặt Trời Đỏ để gặp bố mẹ Hàng Viễn đã.

Thật ra đây cũng là lần đầu tiên Diệp Bạch tận mắt nhìn thấy ba Hàng Viễn, mấy lần trước toàn là nói chuyện qua điện thoại, ngoài đời, Hà Tín đã đến thăm nhà Hàng Viễn nhiều lần, nhưng Hàng Liên Vân lại chưa từng đến thăm anh lần nào. Không biết có phải có khúc mắc gì với Hàng Viễn không?

Tóm lại, gia đình nào cũng có những thứ khó nói.

Những người lớn tuổi nói chuyện vui vẻ, quen biết nhau nhưng không thân mật, họ đều rất lịch sự với nhau.

Nhưng phẫn nộ là Triệu Lệ Hoa đột nhiên giở giọng mẹ vợ, hỏi Hàng Viễn định đưa bao nhiêu tiền lễ hỏi.

Dù sao sau này Diệp Bạch sẽ ở lại thành phố A, cậu sẽ chăm sóc đứa con của Hàng Viễn, đứa con trai này tương đương với việc gả chồng. Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, con trai cũng vậy.

Diệp Bạch lập tức nổi giận, tính tình cậu rất tốt, chưa bao giờ nổi giận với người khác, nhưng một khi nổi giận sẽ nổ tung.

"Bà không cần mặt mũi nhưng tôi thì cần, nếu không muốn hôn sự này diễn ra thì cứ việc nói thẳng, hà cớ gì phải nói chuyện ghê tởm đến thế!"

Sắc mặt Triệu Lệ Hoa tái mét: "Sao lại nói chuyện với tao kiểu như vậy? Tao là mẹ của mày đấy!"

“Đúng vậy, bà là mẹ của tôi.” Diệp Bạch giễu cợt nhìn bà ta: “Mặc dù bà chỉ biết sinh mà không biết nuôi, nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn bà đã mười tháng mang nặng đẻ đau mà sinh tôi ra. Những năm qua tôi đã trả cho bà mấy vạn, nhiêu đó đã đủ để bù đắp sự tổn thất về sinh con của bà chưa? Nếu chưa thì tôi sẽ trả cho bà tiếp!"

Triệu Lệ Hoa lập tức nghẹn họng, bà ta không ngờ Diệp Bạch lại lạnh lùng như vậy, nhất thời bà ta không thể tiếp nhận được.

Nhưng trong lời nói của Diệp Bạch lại tràn ngập oán hận tích tụ hơn hai mươi năm. Từ ngày cậu có ký ức, thì ông bà đã nuôi nấng cậu, từ lúc còn rất nhỏ cậu đã phải học giặt giũ, nấu nướng và đảm đương việc nhà để giúp ông bà bớt đi gánh nặng.

Khi đó, Diệp Bạch thực sự nghĩ rằng chỉ cần cậu học tập chăm chỉ, ngoan ngoãn và hiểu chuyện thì một ngày nào đó ba mẹ cậu sẽ trở về.

Vậy mà, kết quả của sự chờ đợi là họ có thêm một cặp song sinh trai gái, chúng được họ đích thân nuôi dưỡng, được học tập và lớn lên ở một thành phố lớn, còn Diệp Bạch thì bị họ bỏ quên ở vùng quê hẻo lánh.

Sau này, Diệp Bạch được nhận vào một trường đại học tốt, nhưng trước khi cậu có thể làm tròn chữ hiếu thì ông bà của cậu lần lượt qua đời, trước khi mất, họ không ngừng dặn dò cậu rằng đừng hận ba mẹ, ba mẹ kiếm tiền cho cậu đi học cũng không dễ dàng gì, cậu phải hiếu thảo với ba mẹ và những điều linh tinh khác.

Để thực hiện tâm nguyện của ông bà và trả lại số tiền học phí từ nhỏ đến nay của mình, mỗi ngày Diệp Bạch đều sống thắt lưng buộc bụng, vừa đi học vừa đi làm, làm việc bán thời gian, làm việc trong kỳ nghỉ hè... Trong khi những người khác đang hưởng thụ tuổi xuân của mình thì cậu phải đâm đầu trả nợ.

Con người cậu tuy thật thà, nhưng cũng không phải là tượng đất mà không biết oán giận, chỉ là cậu vẫn luôn đè nén và chịu đựng.

Nhưng khi nhắc đến Hàng Viễn, Diệp Bạch bỗng nhiên không nhịn được nữa.

Bọn họ là ba mẹ của cậu, họ có thể làm tổn thương cậu, nhưng không được làm tổn thương Hàng Viễn, Hàng Viễn không nợ bọn họ!

"Mày là đồ vong ơn bội nghĩa, tao biết mày ghi thù bọn tao, ghen tị với Diệp Hiên và Diệp Tuyền, cuối cùng mày cũng nói ra sự thật chứ gì!" Triệu Lệ Hoa trừng cặp mắt đỏ ngầu lên quát mắng, giống như Diệp Bạch không phải con ruột của bà ta vậy.

Hàng Tử Mục đang được Hà Hân ôm trong lòng đột nhiên chạy tới xô bà ta một cái: “Không được mắng ba tôi!”

Triệu Lệ Hoa bị đau thì quay ra mắng cậu bé: "Cái thằng này, sao mày vô lễ quá vậy? Tao mắng con tao là đương nhiên! Nó từ trong bụng tao chui ra thì tao muốn mắng thì mắng!”