Chương 36

Ăn cơm xong, hai người họ nghỉ ngơi một lát, đến hai giờ rưỡi bọn họ lại đến bệnh viện để tiếp tục kiểm tra thêm một số hạng mục, mãi đến bốn giờ chiều mới xong.

Báo cáo khám sức khỏe phải mất ba ngày mới có, may mắn là gửi thẳng vào điện thoại di động nên không cần phải đến bệnh viện nữa, thực sự rất tiện lợi.

Trên đường về, Diệp Bạch thuận tiện dẫn Hàng Tử Mục đi siêu thị mua cho cậu bé một ít đồ ăn vặt cho trẻ nhỏ như sữa thanh, sữa viên, đậu hòa tan vân vân, vừa bổ dưỡng vừa tốt cho răng.

Cậu còn mua một hộp sữa bột, ba hộp sữa bột trong nhà đã thấy đáy rồi. Thật ra Hàng Tử Mục không kén chọn sữa, uống sữa bò hoặc sữa bột đều được, nếu Diệp Bạch có nhiều thời gian sẽ pha sữa bột cho cậu bé, nếu không có thời gian thì chỉ cần hâm nóng sữa bò lại là được.

Phải nói rằng sữa bột thực sự rất đắt tiền, một hộp sữa bột của Hàng Tử Mục có giá hơn 500, cuối cùng khi Diệp Bạch thanh toán, số tiền còn lại chỉ đủ để tham gia rút thăm trúng thưởng, giải nhất là phiếu giảm giá 1.000 tệ , giải nhì là 500 tệ, giải ba là 200 tệ.

Nhưng cậu chỉ nhận được giải khuyến khích là khăn giấy o(╥﹏╥)o

Diệp Bạch đau lòng trở về nhà, kinh ngạc phát hiện Hàng Viễn đã về rồi.

Cậu vừa giúp Hàng Tử Mục thay dép vừa hỏi: "Sao hôm nay anh về sớm thế?"

Hàng Viễn đi tới phụ lấy đồ, nhìn thấy cánh tay đang băng bó của cậu, anh liền nhíu mày: "Tay của em bị sao vậy?"

Hàng Tử Mục là người đầu tiên giơ tay trả lời: “Con biết, con biết! Sáng nay ở bệnh viện, một ông chú đã nổi nóng và đánh cô y tá. Sau đó chú Diệp đi gọi chú bảo vệ, rồi vì bảo vệ con mà bị vợ ông chú dùng dao làm bị thương, Chú Diệp còn bảo con không được nói cho ba biết, nhưng chú đã biết mình sai rồi!”

Diệp Bạch không nói nên lời, uổng công cậu còn thấy đứa nhỏ này rất nghe lời, nào ngờ lại đi nói hết luôn.

Đúng là Hàng Viễn có chút tức giận, nhưng bởi vì cậu đã biết sai và sửa chữa nên đã nhịn xuống: "Lần này anh bỏ qua, lần sau đừng hòng qua mặt anh."

Diệp Bạch vội vàng hứa: "Em hứa!"

Hàng Viễn chạm nhẹ vào cánh tay của cậu, làn da trắng nõn ấm áp hơi đỏ lên, cơn giận của anh trong nháy mắt biến mất, anh nhẹ nhàng hỏi: "Có đau không?"

"Không đau lắm. Thật ra vết thương không sâu."

Hàng Viễn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới nói: "Xin lỗi em, ngay từ đầu anh không nên để em làm việc này, trách anh đã không làm tròn bổn phận, lại đẩy hết mọi trách nhiệm chăm sóc thằng bé cho em."

Diệp Bạch vội vàng an ủi: "Đây không phải lỗi của anh, nên xin lỗi là người ở trong bệnh viện kìa. Hơn nữa, anh làm việc rất chăm chỉ, cũng là vì muốn cống hiến cho gia đình thôi.”

"Chúng ta kết hôn đi"

“Hả?” Lời an ủi của Diệp Bạch đột nhiên dừng lại, cậu ngơ ngác trong giây lát.

Hàng Tử Mục mở to mắt và che miệng lại, vẻ mặt sống động giống như nhân vật hoạt hình.

Hàng Viễn quỳ một chân xuống, nắm lấy tay Diệp Bạch, nghiêm túc trịnh trọng thổ lộ: "Chúng ta kết hôn đi. Anh muốn cho em tất cả những gì anh có, cho dù là con cái, gia đình, của cải hay địa vị. Anh muốn đem những điều đẹp đẽ nhất đến cho em.”

Lúc này, anh dường như phá bỏ giới hạn của bản thân mà bày tỏ: “Anh biết có thể anh sẽ không có thời gian quan tâm em nhiều, nhưng anh hứa sẽ luôn một lòng với em, sẽ không để em thất vọng, không phụ bạc, không phản bội, cũng không vi phạm bản năng ích kỷ của con người, gửi gắm tất cả sự chân thành đến cho em.”

"Em có đồng ý cưới anh không?"

Diệp Bạch là người rất mềm lòng, dễ xúc động, sau khi nghe Hàng Viễn thổ lộ, hốc mắt liền đỏ hoe, trong mắt tràn đầy nước mắt.

Cậu khịt mũi, nhỏ giọng oán trách: "Sao cầu hôn đột ngột thế, em còn chưa chuẩn bị cái gì hết. Nhưng mà, nếu anh đã cầu hôn thì em đồng ý vậy.”

Hàng Viễn còn chưa kịp nói tiếp, Hàng Tử Mục nín thở hồi lâu đã reo lên: “Hoan hô! Bây giờ con có tận hai người ba. Con muốn gọi chú Diệp là ba nhỏ. Ba nhỏ ơi!”

Bầu không khí cảm động khi nãy lập tức bị phá hỏng bét.

Diệp Bạch bật cười nói: "Anh mau đứng lên đi, em đồng ý rồi mà.”

Hàng Viễn không nghe, mà nhẹ nhàng hôn lên ngón áp út trên bàn tay trái của Diệp Bạch: "Xin lỗi em, vì tâm huyết dâng trào quá nên anh không chuẩn bị nhẫn."

Tay Diệp Bạch hơi run rẩy, toàn thân dần nóng lên, cậu lắp bắp nói: "Không sao, không sao, chúng ta có thể mua sau."

"Ngày mai đi mua liền."

“Ngày mai anh không tăng ca sao?”

"Không quan trọng, công việc tạm thời bỏ qua một bên."

"Thật tốt quá!" Diệp Bạch đang muốn vỗ tay, lại đột nhiên phát hiện anh vẫn quỳ một gối, vội vàng kéo anh đứng lên: "Sao còn không mau đứng lên đi, quỳ lâu như vậy chắc tê chân rồi. Mau đứng lên đi.”

Hàng Viễn nghe lời đứng dậy, không quên giao hẹn với cậu lần nữa: "Vậy sáng mai ăn cơm xong chúng ta sẽ đi mua nhẫn nhé."