Buổi tối Hà Hân ở lại đây ăn cơm luôn, cùng Diệp Bạch xuống bếp nấu một bàn đồ ăn ngon, nhưng Hàng Viễn vẫn không có lộc ăn này, anh còn phải ở lại công ty tăng ca nữa.
Hà Hân không hề cảm thấy thất vọng khi không gặp được con trai mình, bởi lúc này bà và Diệp Bạch đang trò chuyện rất vui vẻ, hai người nói nhiều đến mức Hàng Tử Mục cũng cảm thấy phiền.
Ăn cơm xong, cậu tiễn Hà Hân ra cửa. Diệp Bạch xoa xoa mặt, có cảm giác cười đến đau cả quai hàm. Đúng là không hiểu tại sao một người mẹ hoạt ngôn như vậy lại sinh ra một đứa con kiệm lời như anh Hàng.
Có lẽ vì mẹ anh thích nói chuyện quá nên anh Hàng mới kiệm lời chăng?
Diệp Bạch cảm khái mà đóng cửa lại, giúp Hàng Tư Mục tắm rửa rồi đi ngủ.
Ngày hôm sau, Diệp Bạch có nhiều việc phải làm hơn một chút, dựa theo yêu cầu của công ty mà viết một bài viết rồi đăng lên trên các trang web hoạt động, sau đó tiến hành quảng bá và thu hút lượng truy cập, nhìn chung rất nhẹ nhàng.
Diệp Bạch mất một giờ mới hoàn thành bài viết, nhiệm vụ tiếp theo là đọc bình luận trên mạng, trả lời câu hỏi của cư dân mạng vân vân, đơn giản đến mức cậu cảm thấy tiền lương 3000 tệ thật sự quá cao.
Nếu như ở Trung Quốc, với lượng công việc như vậy thì nhiều nhất chỉ được trả 1000 tệ!
Vì thế Diệp Bạch lần thứ n cầu nguyện công ty tuyệt đối đừng bị đóng cửa.
Khoảng một tuần sau, cậu nhận được thư trả lời từ trường mẫu giáo Dục Dương, thông báo rằng Hàng Tư Mục đã trúng tuyển rồi, thời gian khai giảng sẽ vào ngày 1 tháng 9. Sau đó còn gửi thêm một danh sách thật dài gồm các đồ dùng, yêu cầu chuẩn bị thật tốt trước ngày khai giảng.
Tính toán thời gian thì còn hơn 20 ngày nữa, vẫn còn kịp.
Diệp Bạch báo lại tin này cho Hàng Viễn và ba mẹ anh, cũng chính là Hà Hân và Hàng Liên. Vì đã về hưu nên cặp vợ chồng già có rất nhiều thời gian, bảo muốn giúp Hàng Tư Mục mua đồ dùng sinh hoạt.
Vì thế Diệp Bạch giao việc này lại cho ông bà nội. Cậu thì cần giúp cậu bé điều chỉnh sinh hoạt, chế độ ăn uống và đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe vào cuối tuần.
Nhưng Diệp Bạch nào ngờ, đến bệnh viện lại gặp phải chuyện khủng khϊếp như vậy.
Sáng ngày thứ 7 cậu dậy rất sớm, nghĩ bệnh viện sẽ đông người nên đi sớm một chút để xếp hàng. Bởi vì phải kiểm tra nhiều hạng mục, khả năng phải mất cả ngày trời, kiểm tra xong sớm sẽ ăn cơm sớm.
Hàng Viễn còn cố ý để xe ở nhà, còn mình thì đến công ty bằng tàu điện ngầm. Không sai, anh vẫn phải tăng ca như cũ.
Cảm giác như Hàng Tử Mục đã hơi quen với sự vắng mặt của anh rồi, nên bây giờ có chuyện gì cũng đều tìm chú Diệp trước.
Diệp Bạch xuất phát lúc 7 giờ sáng, khi đến bệnh viện bác sĩ còn chưa đi làm. Trước tiên, cậu đi làm thủ tục để lấy phiếu khám sức khỏe, sau đó ôm Hàng Tử Mục ngồi ở trên ghế chờ đợi.
“Tuyệt đối không được chạy lung tung biết không? Bệnh viện có rất nhiều người, bạn nhỏ đáng yêu như con dễ làm người ta thích lắm, nhỡ bị người khác bắt đi thì phải làm sao bây giờ.” Diệp Bạch không ngừng dặn dò.
Đứa bé ngốc Hàng Tử Mục còn giương miệng cười ngây ngô: “Con đáng yêu nhất!”
“Đúng đúng đúng, con đáng yêu nhất đấy.”
Đột nhiên cách đó không xa vang lên tiếng ồn ào: “Lúc chúng tôi tới bệnh viện thì vẫn ổn cơ mà, sao các người lại điều trị thành ra thế này? Bác sĩ của các người đâu, gọi bác sĩ ra đây cho tôi!”
Kẻ gây sự là một người đàn ông cao lớn, bên cạnh là người phụ nữ với nước da vàng vọt, đang ôm một cậu bé hai mắt đã nhắm nghiền với vẻ mặt đờ đẫn.
Diệp Bạch than phiền trong lòng: Vẫn ổn thì mấy người còn tới bệnh viện làm gì.
Rất nhanh đã có một cô y tá chạy tới, khuyên hắn không nên lớn tiếng làm ảnh hưởng đến bệnh nhân nghỉ ngơi, nhưng người đàn ông kia vẫn tiếp tục gây ồn ào, nhất quyết yêu cầu bệnh viện phải cho hắn lời giải thích, thậm chí còn muốn động tay động chân với y tá.
Lúc này cũng thật không khéo, bệnh viện đều là các bác sĩ và y tá trực đêm, số lượng tương đối ít, hơn nữa mặt mày ai cũng đều mệt mỏi, căn bản không thể ngăn cản được người đàn ông gây rối kia.
Diệp Bạch thấy không ổn, sợ lại xảy ra sự cố gây mất an toàn nào đó nên vội vàng xuống lầu 1 gọi bảo vệ lên. Suy cho cùng thì không sợ việc to tát, mà chỉ sợ việc không may xảy ra một cách bất ngờ mà thôi.
Không ngờ lo cái gì thì tới cái đó, cậu vừa mới đi theo bảo vệ trở lại chỗ khám bệnh thì đã thấy người đàn ông kia cầm con dao gọt hoa quả chuẩn bị cứa vào mặt cô y tá. Mọi người xung quanh lập tức thét chói tai, xuất phát từ việc tự bảo vệ mình nên đã trốn đến chỗ rất xa.
May mắn là bảo vệ đã nhanh chóng lao tới đá người đàn ông kia một phát, làm con dao gọt hoa quả rơi xuống đất.
Sau khi bị chế ngự, người đàn ông đó vẫn rất giận dữ, giống hệt một con bò điên, hung hãn trừng các y tá và bảo vệ: “Thả tao ra! Dựa vào đâu mà tụi mày lại bắt tao! Tụi mày làm cho con trai tao thành thằng ngốc rồi, tụi mày phải cho tao một lời giải thích!”