Chương 33

Cậu vào thư phòng tìm tất cả giấy chứng nhận có liên quan đến Hàng Tử Mục, cái nào cần sao chép đều sao chép hết, ước chừng một xấp giấy A4. Ảnh thẻ trong ngăn kéo cũng có, vừa hay không cần phải chụp nữa. Có điều vẫn cần tự làm một bản điện tử nữa.

Ảnh thẻ điện tử rất dễ làm. Diệp Bạch dùng điện thoại chụp mặt Hàng Tử Mục, tìm phần mềm chỉnh sửa một chút là được.

Về tiêm phòng, thằng bé đã tiêm vắc-xin viêm gan B, vắc-xin lao, bại liệt, ho gà, viêm não Nhật Bản, vắc-xin não mô cầu AC. Trước mắt vẫn còn vài mũi chưa thể tiêm được vì chưa đủ tuổi. Phải chờ tới khi tròn 4 tuổi và 6 tuổi mới tiếp tục tiêm.

Diệp Bạch đem các loại giấy tờ đã chuẩn bị xong bỏ vào trong túi tài liệu, chờ đến lúc nhập học là có thể dùng.

Về phần kiểm tra sức khoẻ, tốt hơn hết vẫn là chờ đến trước khi nhập học kiểm tra lại lần nữa, miễn bị hết hạn.

Vẫn còn dư lại rất nhiều thời gian, cậu chuẩn bị dẫn Hàng Tử Mục đi siêu thị để mua sắm. Mua một chút đồ dùng sinh hoạt và nguyên liệu nấu ăn tươi sống, buổi trưa sẽ làm thịt bò hầm cho cậu bé ăn.

Vào giữa chiều, Diệp Bạch đang chơi lego với Hàng Tử Mục thì bên ngoài đột nhiên có người nhấn chuông cửa.

Cậu vốn tưởng là người giúp việc, thế nhưng khi vừa mở cửa lại nhìn thấy mẹ của Hàng Viễn!

Hà Hân trông thấy cậu cũng rất vui mừng: “Dì nhớ cháu rất rõ nè, cháu là Tiểu Diệp! Cháu đây là… sống cùng con trai dì sao?”

Diệp Bạch nháy mắt đỏ bừng mặt, cái gì thế này? Hàng Viễn không nói cho ba mẹ anh biết chuyện của bọn họ sao!

Cậu vội vã mời Hà Hân vào nhà, ngượng ngùng trả lời: “Vâng, cháu chuyển đến đây được một thời gian rồi ạ.”

Hà Hân nháy mắt với cậu: “Con trai dì cư xử như thế nào? Nếu nó ức hϊếp cháu thì cháu cứ nói với dì, dì sẽ thay cháu dạy dỗ nó!”

“Anh Hàng rất tốt, chúng cháu rất hoà hợp.” Diệp Bạch vội vã bênh vực.

Hà Hân không khỏi cười cậu: “Còn bao che cơ. Đúng rồi, hôm nay dì tới đây là đưa cho các cháu một ít cá, đều là ba của Tiểu Viễn tự câu đấy. Cháu nhìn xem, còn rất tươi.”

Diệp Bạch là người hiểu biết nấu nướng, đương nhiên có thể nhìn ra mấy con cá trắm cỏ và cá chép này đều rất tươi, đây chính là thực phẩm tốt, hầm canh uống rất bổ dưỡng.

Cậu tiếp nhận chiếc túi nilon đựng cá: “Cảm ơn dì, tối nay cháu sẽ nấu cho anh Hàng và Tử Mục ăn để bồi bổ sức khỏe.”

“Ôi, sao vẫn còn gọi anh Hàng, cháu nên gọi là Tiểu Viễn, A Viễn hoặc là darling, anh yêu, như vậy mới có vẻ gần gũi chứ!” Hà Hân nhịn không được phải đích thân dạy dỗ.

Mặt Diệp Bạch càng thêm đỏ, sao dì còn cởi mở hơn cả người trẻ tuổi bọn cậu nữa thế?!

Cậu nhanh chóng chuyển chủ đề, dùng trẻ con làm rào chắn: “Tử Mục, bà nội con tới rồi, mau chào hỏi bà nội đi.”

Hàng Tử Mục lớn giọng chào: “Chào bà nội”, nhưng vẫn ngồi trên đệm chơi lego như cũ, hoàn toàn không có ý định muốn đến nói chuyện với bà nội.

Diệp Bạch chỉ có thể tiếp tục nói chuyện với Hà Hân một cách lúng túng.

“Mời dì ngồi, để cháu pha cho dì một ly trà.” Diệp Bạch rót hai ly trà lúa mạch: “Gần đây cháu bận chuẩn bị chuyện trường mẫu giáo của Tử Mục nên chưa kịp đến chào hỏi dì, thật là ngại quá.”

“Ôi chao, dì cảm ơn.” Hà Hân rất vui mừng nhận lấy ly trà: “Vất vả cho cháu quá, Tiểu Viễn mỗi ngày đều bận rộn không thấy người đâu, còn đẩy những việc phiền phức này cho cháu, có gặp dì nhất định sẽ phê bình nó.”

“Không sao đâu dì, anh Hàng cũng là vì công việc thôi ạ.”

“Cũng đúng ha, người trẻ ngày nay cũng không dễ dàng chút nào.” Hà Hân bắt đầu nhớ về quá khứ: “Nghĩ lại lúc dì còn trẻ, tuy rằng công việc cũng mệt mỏi, nhưng cảm giác vinh dự rất mãnh liệt, dì cảm thấy rất tự hào vì mình là một giáo viên.”

“Hơn nữa vào thời điểm đó, chỗ nhà dì có nhà trẻ, trường mẫu giáo, còn có nhà ăn lớn, nên khi Hàng Viễn còn nhỏ dì đều không cần phải quá lo lắng, đâu giống như hiện tại.”

"Đúng rồi, dì nói cháu nghe, thằng bé Tiểu Viễn này từ nhỏ đã rất nghiêm chỉnh, cái khí chất kia, đem so với lão cán bộ thì giống khỏi bàn ha ha ha… "

Diệp Bạch kiên nhẫn nghe bà kể chuyện quá khứ. Lắng nghe rồi trò chuyện, nói một hồi hai người liền nói đến công việc của cậu.

Hà Hân cảm thán: "Công ty nước ngoài hoá ra có tâm đến vậy à, so với công ty của Tiểu Viễn còn nhân đạo hơn nhiều! Dì còn tưởng các nhà tư bản phương Tây đều lòng dạ độc ác, mỗi ngày đều áp bức nhân viên cơ đấy."

Diệp Bạch lựa chọn lời mà các cụ già yêu thích, nói: "Hiện tại chúng ta vẫn đang trong quá trình phát triển, thế hệ này chịu khổ, nói không chừng thế hệ sau sẽ bớt gian nan hơn một chút."

Hà Hân giơ ngón tay cái với cậu, hai mắt đều là tán thưởng: "Cháu nói rất đúng!”

Ngay từ đầu bà chỉ cảm thấy đứa nhỏ này chu đáo, có thể chăm sóc cho con trai và cháu trai bà thật tốt, nhưng không ngờ thực ra lại là người trẻ có tư tưởng và khát vọng như vậy, Tiểu Viễn đúng là đã nhặt được bảo bối rồi!

Hai người càng trò chuyện càng vui vẻ, cuối cùng còn thêm cả WeChat. Hà Hân thậm chí còn kéo cậu vào nhóm gia đình, hoàn toàn đối xử với cậu như một người con rể chính hiệu.

Diệp Bạch chỉ có thể ngượng ngùng chào một câu ở trong nhóm [Xin chào mọi người], trời ơi, dì nhiệt tình quá rồi.