Nhưng thứ khiến Diệp Bạch quan tâm chính là: “Trong ao sen có cá không? Các anh sẽ hái đài sen, đào củ sen chứ? Hoa sen cũng có thể ăn đó”.
Hàng Viễn khóe mắt mỉm cười: “Không có cá, nhưng đầu bếp vẫn hái đài sen, củ sen và ngó sen mang về căng tin làm cơm.”
Diệp Bạch: “Ồ, thú vị quá nhỉ.”
Không nói được mấy câu, Hàng Viễn nhìn thời gian, thấy 10 phút đã trôi qua, anh phải quay lại làm việc, chỉ có thể đưa Diệp Bạch đến trước ga tàu điện ngầm.
Sau khi rời công ty của Hàng Viễn, Diệp Bạch không trực tiếp trở về ký túc xá, lâu lắm mới được nghỉ ngơi, cậu muốn thư giãn một chút.
Có thể đến trước bảo tàng để đi dạo, sau đó ăn tại nhà hàng nổi tiếng trên mạng được nhiều người giới thiệu để xem có gì đặc biệt, cơm nước xong xuôi còn có thể đi công viên tản bộ, ngắm cảnh đẹp.
Nhưng kế hoạch ngay lập tức tan vỡ bởi một cuộc điện thoại.
Người gọi là Diệp Tuyền, cô ấy mang đến tin tức khiến Diệp Bạch thất kinh.
Con bé này đã to gan trốn học thêm ở trường và đến thành phố A để tham gia cuộc thi tài năng nào đó!
Diệp Bạch tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, trong khi ở đầu bên kia Diệp Tuyền vẫn làm bộ nũng nịu: “Anh, anh đến ga tàu cao tốc đón em và Dao Dao nha. Bọn em mang nhiều đồ quá nên cần anh giúp.”
Nếu chỉ có Diệp Tuyền, Diệp Bạch sẽ dứt khoát để cô ấy tự bắt taxi nhưng vì có bạn cùng lớp đi cùng nên anh không thể ngó lơ được.
Diệp Bạch bất đắc dĩ thở dài, thật sự là thiếu nợ bọn chúng!
Anh quay lại thang cuốn vào lại ga tàu điện ngầm, mua vé đi ga tàu cao tốc rồi hỏi Diệp Tuyền: “Em đang ở đâu? Đã đặt khách sạn chưa?.”
Diệp Huyền hồn nhiên đáp: “Chưa đâu, em chưa có nghĩ đến, anh, hay anh cho em cùng Dao Dao ở chỗ của anh trước một đêm được không? Sáng mai chúng em liền đến địa điểm ghi hình chương trình”.
Diệp Bạch: =_=
Đúng là bái phục, cái gì cũng không nghĩ đã dám chạy ra bên ngoài, tới nơi mới chịu thông báo cậu biết, may là bây giờ an ninh công cộng đã khá an toàn rồi đấy!
Tuy nhiên, Diệp Bạch không thể đáp ứng yêu cầu của con bé được, bản thân cậu đang ở một ký túc xá với hơn chục nam sinh nên việc có thêm hai cô gái trẻ ở cùng là không thể.
Diệp Bạch thở dài một tiếng: “Em ở chỗ anh không tiện, thế này nhé? Anh sẽ đặt khách sạn cho em, hai em có thể ở chung một phòng được không?”
Như vậy cũng có thể tiết kiệm một chút!
Diệp Tuyền không phản đối: “Được, em và Dao Dao có thể ngủ chung giường, tiện thể anh có thể đặt khách sạn gần nơi tổ chức sự kiện cũng được, bọn em không muốn dậy sớm đâu!”
Diệp Bạch: =_=
“Nếu em đã lười biếng như vậy sao còn tham gia tuyển chọn, nếu là anh sẽ loại em ngay từ vòng gửi xe!”
Sau khi cúp điện thoại của Diệp Huyền, Diệp Bạch lập tức gửi một tin nhắn thoại cho Triệu Lệ Hoa: “Mẹ, mẹ có biết Diệp Tuyền đã đến thành phố A rồi không?”
Triệu Lệ hoa đầy tức giận trả lời: “Tôi biết, con bé muốn làm gì thì làm tôi không quan tâm. Các anh các chị mọc cánh cứng cáp rồi, tôi không quản được nữa. Muốn làm gì thì làm. Có bản lĩnh cả đời đừng về!”
Nhìn bộ dạng này chắc đã cãi nhau, chỉ là mẹ không cố ngăn cản mà vẫn là để Diệp Tuyền chạy ra ngoài.
Diệp Bạch đau đầu, việc đến nước này cậu cũng không biết phải làm sao. Trước mắt cứ thu xếp chỗ ở, cũng không thể để con bé ngủ ngoài đường được.
Vừa đến ga tàu cao tốc, Diệp Bạch liền gọi một chiếc Didi, sau đó lại giúp hai cô bé xách hành lý.
Cậu thực sự thắc mắc bằng cách nào hai đứa này có thể mang nhiều đồ đến vậy, hơn bốn chiếc vali và hai chiếc cặp sách to nặng, đựng cái gì trong này không biết!
“Hắc hắc, em biết ngay anh là người tốt với em nhất, tìm tới anh quả không sai!” Diệp Tuyền còn cười hì hì, không chút sợ hãi.
Diệp Bạch lắc vai hất cô ây ra: “Em đừng hòng nịnh bợ được anh, đi đường hẳn hoi!”
“Anh thật vô tâm! Em nói cho anh biết, từ khi anh đi, em ở nhà nhịn gần chết. Ngày nào mẹ cũng nhắc em không nấu cơm à không làm việc nhà à, thê smaf không nhắc Diệp Hiên lấy một câu, anh ấy so với em còn lười hơn! Phiền chết đi được, mẹ quá cổ hủ, quá trọng nam khinh nữ! Hừ, đợi khi bà về già, em sẽ không thèm quan tâm để con trai mẹ đi mà hầu hạ mẹ!”
Suốt dọc đường, Diệp Tuyền nhắc đi nhắc lại việc này, thỉnh thoảng còn cùng bạn tốt Lâm Dao tán gẫu chuyện tầm phào. Diệp Bạch nghe đến ù cả tai.
Thật làm người ta phát điên!