Chương 14

Đến nơi, Ngô Địch vừa vặn mới rời giường, người ngáp dài vừa mở cửa cho cậu: "Ông dậy cũng sớm quá, bây giờ mới có hơn 8 giờ".

Diệp Bạch đặt đồ xuống, vừa đổi giày vừa nói: “Là ông dậy quá muộn, nhanh lên sắp 9 giờ rồi. Ông ăn sáng chưa?”.

Ngô Địch: “Tôi thức cả đêm hôm qua đến hơn 1 giờ sáng nay mới đi ngủ, định 11 giờ rồi ăn sáng ăn trưa một thể luôn

Diệp Bạch: "Vừa hay tôi cũng chưa ăn sáng, hai bát mì trứng thì sao?"

Ngô địch phấn chấn đáp: “Được đấy, vừa hay trong tủ lạnh còn có hai thanh mì sợi”.

Diệp Bạch rửa tay đi nấu mỳ, nhà bếp của Ngô địch có rất nhiều dụng cụ nào là nồi lớn, nồi nhỏ, chảo rán, chảo tráng trứng... Các loại dụng cụ nấu ăn cần cái gì có cái đấy nhưng cả cậu ấy và Tống Tiền đều không giỏi nấu ăn nên chỉ khi Diệp Bạch tới mới tận dụng hết công năng của nhà bếp.

Nấu mì không tốn bao nhiêu thời gian, rất nhanh Diệp Bạch đã làm xong hai bát mì. Vừa cầm điện thoại lên liền thấy Hàng Viễn trả lời.

Hàng Viễn: [Tất nhiên cậu có thể đến nếu muốn, chỉ cần chuẩn bị ít đồ ăn thôi, không cần làm cầu kỳ quá đâu].

Diệp Bạch lập tức hớn hở ra mặt, quá tốt rồi, cậu có thể đến công ty để thăm anh Hàng một chút!

Ngô Địch vừa húp mì vừa nhìn cậu một cách kỳ quái: “Sao thế? Xem cái gì mà vui vậy?”

Diệp Bạch cười nói: “Giờ tôi phải chuẩn bị bữa trưa, trưa nay tôi sẽ đưa cơm cho anh Hàng!”

Ngô Địch trợn mắt, chuyện tốt nha, được thơm lây ăn ké một chút rồi!

“Tốt quá, ông làm đi, tôi làm trợ thủ cho!”

Diệp Bạch tràn đầy phấn khởi nghĩ xem nên nấu món gì.

...

Khi đồng hồ điểm 11 giờ 40 trưa, nhân viên trong văn phòng lần lượt từng người tạm gác lại công việc dời đi ăn trưa. Hàng Viễn nhìn đồng hồ, đóng máy tính lại chuẩn bị ra ngoài.

“Lão Hàng, trưa nay ăn gì?” Một đồng nghiệp khoác vai thân thiết hỏi.

Hàng Viễn mỉm cười: “Hôm nay tôi không ăn ở căng tin, tí sẽ có người mang đồ ăn đến”.

Câu nói này lập tức gây chấn động, các lập trình viên độc thân lập tức ngửi thấy mùi cẩu lương.

“Lão Hàng, ông thật tàn nhẫn! Chúng ta đã đồng ý luôn độc thân cùng nhau rồi mà!”

“Đúng vậy tổ trưởng Hàng, anh không định đãi bọn tôi một bữa thịnh soạn sao?”

“Trước còn thống nhất thoát ế trước sẽ là con chó nhưng hóa ra chỉ có chúng tôi tưởng thật!”

“Được rồi, mấy người thử nhìn lại bộ dạng luộm thuộm của mình xem.” Một cô gái mặc sơ mi kẻ sọc cười mắng: “Rồi lại nhìn tổ trưởng Hàng của chúng ta kìa, cao ráo đẹp trai, tóc dày, muốn thoát khỏi tình trạng độc thân dễ như ăn bánh!”

"Ôi Tiểu Lâm, bề ngoài còn áp lên vận ha ha!"

Hàng Viễn không đùa với bọn họ, thúc giục: “Tôi xuống lầu đón cậu ấy. Các cậu tranh thủ ăn nhanh rồi quay lại làm việc, buổi chiều tôi có việc nên muốn về sớm một chút.”

Đám đông lại bắt đầu la ó: "Có lời này chúng tôi phải nói với tổ trưởng Hàng mới đúng, về sớm một chút chứ tuyệt đối đừng vui đến quên cả trời đất ha ha ha."

Hàng Viễn không thèm để ý, đi thẳng đến thang máy khóe miệng hơi mỉm cười.

Lúc này tại vườn hoa trong một cái chòi nghỉ mát, Diệp Bạch đã đợi gần 10 phút, cuối cùng cũng nhận được tin nhắn Wechat của Hàng Viễn nói rằng anh đang đến.

Diệp Bạch nhanh chóng bày đồ ăn trong hộp ra, cậu chia đồ ăn thành hai phần. Bỏ một chút rong biển bào sợi vào cơm, bò xào ớt chuông cũng được rắc mè trắng quen thuộc, món chả giò áp chảo thì ngoài giòn trong mềm, còn có bông cải tỏi, súp cà chua và trứng, thậm chí còn có hai cốc nước ép dưa hấu tươi mát, có thể nói mọi thứ đều được chuẩn bị cẩn cận và chu đáo.

“Tiểu Bạch!” Hàng Viễn bước nhanh tới, thở hổn hển: “Thật xin lỗi lại để cậu phải chờ lâu.”

Diệp Bạch vui vẻ nhìn về phía anh: “Anh Hàng! Tôi chờ không lâu lắm, mau ăn đi cho nóng, tôi làm toàn món anh thích ăn đây.”

Trong chòi nghỉ, gió nhẹ thổi qua nên cũng không quá nóng.

Hàng Viễn và Diệp Bạch ngồi xuống cạnh nhau, vai kề vai, chân kề chân.

Diệp Bạch động đũa trước gắp cho anh miếng thịt bò: “Anh nếm thử xem có hợp khẩu vị không.”

Hàng Viễn bưng bát cơm lên cẩn thận nếm thử, nhai hồi lâu không thấy nói gì.

Diệp Bạch nghiêng đầu nhìn anh: “Có ngon không? Anh nói gì đi.”

“Đương nhiên rất ngon.” Hàng Viễn cười nhìn cậu.

Diệp Bạch cũng ôn nhu nhìn anh mỉm cười.

Hai người ăn xong đã hơn 12 giờ, Hàng Viễn nhìn đồng hồ nói: “Tôi với cậu đi dạo một vòng, 10 phút nữa tôi phải quay lại làm việc”.

Diệp Bạch nghi hoặc: “Buổi trưa anh không nghỉ ngơi hay ngủ một chút sao?”

Hàng Viễn nói: “Đêm nay tôi có thể tan làm trước 10 giờ đã là không tệ rồi, công việc thực sự quá nhiều, căn bản không có thời gian nghỉ trưa.”

Diệp Bạch nghe vậy cũng thông cảm.

Sau khi thu dọn hộp cơm và cất vào ba lô, Hàng Viễn dẫn cậu đi một vòng và giới thiệu về môi trường làm việc của anh.

“Phía trước còn có một ao hoa sen mặc dù hoa sen đã tàn hết nhưng ngắm lá sen cũng rất đẹp”.