Chương 22: Chạy Trốn Người Đó

Về Giang Thành, Tiêu Dao chạy về nhà ôm chặt ba mẹ vào lòng, cô nói rất nhiều lời mà trước giờ chưa từng nói với ba mẹ. Mấy ngày qua cô đã suy nghĩ rất nhiều, nếu một ngày người đàn ông kia bắt nhốt cô lại vậy ba mẹ phải làm sao đây? Khi họ nhớ cô họ sẽ làm gì? Liệu có khóc giống cô thường làm không? Hay sẽ là âm thầm chịu đựng không nói ra.

Ba Tiêu bên cạnh thấy vậy vỗ vỗ vai cô nói: “Trời ạ, cũng đâu còn nhỏ nữa chứ? Ôm ấp như vậy không thấy ngại sao? Còn khóc cái gì nữa hả?”

“Con mặc kệ, không phải con vẫn là đứa con nhỏ bé nhất trong lòng ba mẹ sao? Con muốn ôm ba mẹ mà còn phải nhìn hay hỏi người khác sao?”

Mẹ Tiêu bên cạnh phát hiện ra tính cách của cô có chút khác thường hỏi: “Có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Nếu con không nói đừng có trách mẹ đấy. Học hành không chịu lại chạy về đây làm gì?”

Tiêu Dao lắc đầu lia lịa: “Không có ạ! Làm gì có chuyện gì. Con là nhớ ba mẹ nên về đây đấy ạ, chẳng lẽ mẹ không vui sao?”

“Vui, đương nhiên là ba mẹ vui rồi. Con có biết mình đang nói cái gì không hả? Cái đứa trẻ này thật là, về với ba mẹ là chuyện vui.” Ba Tiêu nói.

“Ông cứ chiều nó đi rồi lúc nó hư ông cứ ngồi đó mà khóc. Hai mươi tuổi rồi cái gì cũng không biết làm, suốt ngày chỉ biết vẽ vời học hành cũng không chịu.” Mẹ Tiêu tức giận nói.

“Được rồi, con nó vừa mới về nhà thôi mà bà cứ nói như vậy làm gì? Bà nên vui mới phải, hôm qua còn nói với tôi là nhớ con gái, khi con vừa về bà lại như vậy là sao hả?” Ba Tiêu vừa ôm Tiêu Dao vừa nói.

Mẹ Tiêu bên cạnh không nói gì, chỉ nhìn hai ba con. Ba Tiêu buông cô ra hỏi: “Con muốn ăn gì? Ba đi làm cho con được không?”

Tiêu Dao nhìn gương mặt nghiêm nghị của mẹ lại nhìn về gương mặt vui vẻ của ba cười nói: “Con muốn ăn tôm rang hành, ba rang cháy cháy nhé?”

“Được, ba đi ra chợ mua đồ. Con ở nhà chờ ba nhé?”

“Đấy, ông cứ như thế bảo sao nó lại không biết làm gì.”

“Được rồi, con gái lâu mới về nhà mà. Đừng quên ngày xưa bà chính là người nói với tôi sau này phải đối xử tốt với con bé đấy, rồi cái gì mà đứa con duy nhất, đứa con tôi yêu nhất, bà quên rồi sao?” Ba Tiêu đến kéo tay của mẹ Tiêu nói.

Mẹ Tiêu muốn cãi cũng không cãi được, đúng là ngày xưa bà có nói như vậy. Nhưng nhìn xem, giờ cô cũng lớn rồi cái gì cũng không làm được thì sau này lấy chồng về còn biết làm cái gì? Chẳng lẽ lúc nào ba mẹ cũng đi theo sau để lo lắng cho cô?

“Nhưng mà tôi…”

“Được rồi, hai chúng ta ra chợ mua tôm về rang cho con gái ăn. Nó vừa xuống máy bay sẽ mệt bà để nó nghỉ đi được không? Hôm nay là ngày nghỉ nên tận hưởng mới đúng.” Ba Tiêu đứng dậy kéo tay của mẹ Tiêu đi ra cửa.

“Ba mẹ đi cẩn thận ạ!”

Tiêu Dao bên trong nói ra. Khi cánh cửa đóng lại cô ngồi xuống chiếc ghế, ánh mắt nhìn lên trần nhà với nhiều suy tư. Không biết ở Nhạc Thành thế nào rồi, Tiểu Hiên có gặp chuyện gì không, người đàn ông kia liệu có gây khó dễ cho cậu ấy không.

Buổi tối ở Giang Thành, Lam Thiên Hạo nhìn chằm chằm cửa sổ kính trước mặt. Hắn đến đây công tác hai ngày, trong lòng không khỏi lo lắng cho đứa con trong bụng của Tiêu Dao. Hắn lo cô sẽ không nghe lời hắn mà tổn thương đứa bé, lo đứa bé sẽ có chuyện, nhiều người mong chờ đứa bé nếu cô xảy ra chuyện thì hắn sẽ ra sao đây?

Bên cạnh bỗng nhiên có một bàn tay ôm chặt hông hắn, khiến những suy nghĩ kia cũng vì thế mà biến mất. Bàn tay nhỏ nhẹ nhàng di chuyển lên xuống trước ngực hắn, mặt áp chặt vào lưng khiến hai người không chút khe hở.

“Sao vậy? Anh lại phiền muộn chuyện gì sao?” Giọng nói nhẹ nhàng của Triệu Hiểu Hiểu vang lên trong đêm tối tĩnh lặng.

Lam Thiên Hạo quay người đứng đối diện với cô ta, bàn tay nhẹ nhàng xoa tóc nói: “Không có, trời lạnh rồi đi ngủ thôi.”

“Không muốn, đang còn sớm mà. Em muốn có anh.”

Triệu Hiểu Hiểu kéo người lên cao nói nhẹ vào tai người đàn ông. Lam Thiên Hạo trước giờ không bài xích chuyện này, hai người họ ở bên nhau sáu năm, những lần hắn muốn cô ta nhiều hơn là những lần cô ta tự nói ra.

Hắn đẩy mạnh người phụ nữ về trước, hắn là đàn ông đương nhiên luôn muốn sự kí©h thí©ɧ. Mà hôm nay Triệu Hiểu Hiểu lại ăn mặc như không mặc trước mặt khiến hắn không thể kiềm lòng được. Hắn ngồi trên chiếc ghế trên cao, nắm chặt cằm của Triệu Hiểu Hiểu nói:

“Tự ngồi lên.” Nói xong hắn nở một nụ cười.

Triệu Hiểu Hiểu cười gỡ bàn tay đang đặt trên cằm mình xuống, hai bàn tay đặt ở dây lưng sau đó từ từ kéo khoá quần của người đàn ông xuống. Thứ ở giữa chân cũng vì vậy mà xuất hiện. Hai người họ ở bên nhau sáu năm, những lần Lam Thiên Hạo đi công tác đều mang cô ta đi theo, bởi vì hắn cầm cô ta làm ấm giường mỗi đêm. Cô ta tự biết bản thân sẽ thiệt thòi, nhưng chỉ cần được ở bên cạnh hắn dù không có thứ gì cũng không sao, chỉ cần trái tim hắn có cô ta là được.

Triệu Hiểu Hiểu bỗng nhiên rên nhẹ một tiếng, hai người cứ như vậy triền miên ở trên ghế. Người đàn ông mạnh mẽ ôm chặt hông cô ta ấn xuống. Triệu Hiểu Hiểu ôm chặt cổ của Lam Thiên Hạo không rời…

Bên ngoài bầu trời tối đen như mịch, đem tiếng hít thở trầm ổn và tiếng rên của người phụ nữ bỏ lại phía sau. Những cơn gió nhẹ nhàng đung đưa cành cây, có vài chiếc lá nhẹ nhàng rơi xuống vì gió quá mạnh.

Tiêu Dao ăn cơm xong nằm dài trong phòng khách xem tivi cùng ba mẹ, tiếng cười nói bên trong tivi vang khắp căn phòng. Tiếng cười của ba mẹ cũng vang theo, Tiêu Dao nhìn mà quên mất mọi phiền muộn. Thì ra có một vài khoảnh khắc chỉ là nhẹ nhàng như vậy nhưng lại tao cho chúng ta rất nhiều hạnh phúc.

Mười giờ cô đi về phòng ngủ, nhìn chiếc máy tính của trên bàn, tay không kiềm được lại mở nó lên, trên diễn đàn độc giả lại hối cô chương mới. Gần đây tâm trạng không tốt nên không có cảm hứng vẽ vời gì. Tắt máy tình trèo lên giường ngủ, nhưng lại phát hiện bản thân không buồn ngủ. Cô nhớ căn phòng trọ nhỏ ở Nhạc Thành, nhớ mùi vị của Tiểu Hiên. Cứ nằm trên giường như vậy cũng không biết là ngủ từ lúc nào.

Ngày hôm sau, sáu giờ sáng mẹ gọi dậy đi chợ cùng. Tiêu Dao nhất quyết không chịu, hôm qua mãi muộn cô mới ngủ, giờ đang là lúc ngủ ngon nhất cô không muốn dậy chút nào. Nhưng mẹ Tiêu không cho cô cơ hội từ chối, không còn cách nào khách cô kéo người dậy đánh răng rửa mặt và đi chợ cùng mẹ.

Trên đường đi không ít hàng xóm hỏi cô về nhà chơi à, mẹ đều gật đầu nói thay. Thỉnh thoảng gặp người quen mẹ sẽ dừng lại nói chuyện, cô đứng từ xa nhìn mấy người hàng xóm. Trên tay cô là túi lớn túi nhỏ, nặng rất nặng, muốn hối mẹ về nhưng không dám.

Lúc này một chiếc xe ô tô đi qua người cô, bất giác Tiêu Dao ngẩng đầu lại bắt gặp bóng dáng Triệu Hiểu Hiểu đang ngồi bên ghế lái phụ. Người phụ nữ đó là âm hồn bất tán sao? Cô tới đây rồi mà cũng có thể gặp cô ta?

Mẹ từ phía xa đi tới, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười. Cô biết mấy cô hàng xóm kia vừa nói gì, chắc họ lại nói cô lớn lên xinh đẹp, học giỏi lại ngoan ngoãn, chắc là nhiều người yêu lắm. Sau đó mẹ lại nói cô chưa có người yêu. Rồi cô hàng xóm kia lại nói hôm nào dẫn họ hàng hay cháu của họ tới để hai người gặp nhau và nói chuyện, đây là câu chuyện cô thường xuyên nghe khi còn học cấp ba.

Cũng may không mất nhiều thời gian để về đến nhà. Nấu buổi sáng xong ba mẹ ăn rồi mới làm, trong nhà lúc này chỉ còn Tiêu Dao. Cô vào phòng lấy điện thoại nhắn tin cho Tiểu Hiên, nhưng không thấy cô ấy trả lời, trong lòng bỗng có chút lo lắng không yên.