Chương 23: Cuộc Gọi Điện Thoại

Hai ngày sau, Lam Thiên Hạo vừa đặt chân xuống sân bay Nhạc Thành, Hạo Tam đã chạy nhanh tới nói không thấy tung tích của Tiêu Dao đâu. Gương mặt của người đàn ông bỗng nhiên lạnh lùng, ánh mắt nhìn Hạo Tam như muốn ăn tươi nuốt sống. Hạo Tam cảm giác sống lưng bỗng nhiên đổ mồ hôi, cúi đầu không dám nói gì.

Triệu Hiểu Hiểu từ bên trong đi ra nhìn thấy Hạo Tam đã giật mình, khi nhìn sang gương mặt của Lam Thiên Hạo càng đáng sợ hơn. Muốn tiến lên hỏi thì người đàn ông đã lạnh lùng nói:

“Cô ta chán sống rồi đúng không? Dám không nghe lời của tôi?” Nói xong hắn đi nhanh về trước.

Hạo Tam chạy mãi mới đuổi theo hắn, hai người một trước một sau ngồi vào trong xe. Triệu Hiểu Hiểu đuổi theo sau nhưng không kịp, gọi cũng không được chỉ có thể đứng đó nhìn chiếc xe rời đi trước mặt. Đây là lần đầu tiên Lam Thiên Hạo vì một người phụ nữ khác mà không quan tâm tới cô ta.

“Alo, ở Nhạc Thành mấy ngày này có chuyện gì à? Sao Thiên Hạo vừa xuống máy bay đã chạy nhanh như vậy?” Triệu Hiểu Hiểu hỏi người ở bên kia điện thoại.

Đầu dây bên kia vội nói: “Người phụ nữ kia bỏ trốn nên anh ấy vội vàng đi tìm. Cô Triệu cũng hiểu đứa bé rất quan trọng với anh ấy, nên mong cô hãy bỏ qua cho anh ấy lần này.”

Triệu Hiểu Hiểu tắt điện thoại, ánh mắt nhìn về phía trước suy nghĩ. Người phụ nữ kia bỏ trốn sao? Cô ta lại dám bỏ trốn dưới mí mắt của Lam Thiên Hạo xem ra cô ta chán sống rồi, hay cô ta nghĩ Lam Thiên Hạo sẽ bỏ qua vì đứa bé trong bụng nên muốn làm gì thì làm?

Lam Thiên Hạo ngồi trong xe, ánh mắt nhìn về phía xa xa, Hạo Tam bấm bụng nói:

“Ngày mà anh đến Giang Thành công tác cũng là ngày cô Hạ gửi giấy xin nghỉ học đến trường. Hình như cô ấy đi ngay sau khi từ chỗ anh về. Lúc đó tôi nghĩ cô ấy sẽ nghe lời anh nên tôi không cử người tới giám sát.”

“Cậu làm ăn như vậy cũng nhận là người của Lam Thiên Hạo tôi?” Giọng nói người đàn ông lạnh lùng.

“Xin lỗi Lam Tổng, tôi thật sự đã sai.”

Lam Thiên Hạo hừ lạnh quay người hướng ra ngoài, hắn hỏi: “Tìm hết rồi sao? Những nơi cô ta thường tới cũng không tìm thấy? Ở căn phòng trọ kia thì sao?”

“Dạ, tất cả mọi nơi đều không tìm thấy, dù là ở căn nhà trọ kia cũng không thấy. Cô gái bạn thân của cô ấy cũng nói không biết cô Hạ đi đâu.” Hạo Tam nói.

“Cô ta là bạn thân nhất của người phụ nữ kia, cô ta không biết thì ai biết? Cậu như vậy mà cũng tin? Có phải đầu óc cậu có vấn đề không hả? Rốt cuộc cậu có biết làm việc không?” Lam Thiên Hạo tức giận hỏi.

Hạo Tam cúi đầu không nói gì, anh làm gì dám ho he, nếu Lam Thiên Hạo tức giận hắn có thể một tay bóp chết anh ngay.

“Tới nhà dẫn cô ta tới con sông lớn phía trước cho tôi, tôi không tin cô ta không sợ chết.”

“Vâng, tôi sẽ đi ngay.” Hạo Tam nói xong chạy thật nhanh về trước.

Trên con sông phía trước, Tiểu Hiên bị người đàn ông buộc trên một chiếc dây, dưới này Hạo Tam giữ chặt chiếc dây. Lam Thiên Hạo lấy điện thoại của Tiểu Hiên ra gọi video cho Tiêu Dao, điện thoại gọi hai lần bên kia mới có người bắt máy.

Giang Thành lúc này, Tiêu Dao đang nằm ngủ trong phòng bỗng nhiên điện thoại vang lên, mắt nhắm mắt mở bắt máy. Giọng nói lạnh lùng của Lam Thiên Hạo vang qua điện thoại, cô bỗng nhiên mở mắt lúc này mới để ý cuộc gọi đến là video. Cô nhìn lại điện thoại của mình, rõ ràng người gọi đến là Tiểu Hiên sao người đàn ông kia lại nói chuyện?

“Cô đang ở đâu?” Lam Thiên Hạo hỏi.

Tiêu Dao ngồi thẳng người dậy, đôi mắt mơ màng nhìn người đàn ông nói: “Anh hỏi làm gì? Sao anh lại cầm điện thoại của Tiểu Hiên? Cậu ấy đâu rồi hả? Anh đã làm gì cậu ấy?”

“Cô đang ở đâu?” Giọng nói của người đàn ông lạnh hơn vừa rồi rất nhiều.

Tiêu Dao ý thức được chuyện mình bỏ trốn chắc chắn đã bị hắn phát hiện, cô bấm bụng nói: “Tôi ở đâu liên quan gì tới anh. Tiểu Hiên cậu ấy đâu rồi?”

“Cô quên lời nhắc nhở của tôi rồi đúng không? Tôi từng nói nếu cô không nghe lời tôi sẽ khiến cô phải hối hận, cô quên rồi?”

“Không, tôi không quên? Anh làm gì Tiểu Hiên rồi?”

“Cô ta sao? Chết rồi.” Lam Thiên Hạo nói.

“Anh đã làm gì cậu ấy?” Tiêu Dao hét lên hỏi.

“Tôi từng nói nếu cô không nghe lời nói của tôi, tôi sẽ khiến cô hối hận, cô nhớ đúng không?”

Tiêu Dao nhìn chằm chằm gương mặt lạnh của người đàn ông, chắc hắn đang tức giận lắm, nếu cô còn chống đối với hắn người chịu thiệt sẽ là cô, mà người đàn ông này nói được chắc chắn làm được. Nếu hắn gϊếŧ chết Tiểu Hiên thật thì sao? Không được, cô không được làm hắn tức giận. Cô nói:

“Tôi nhớ, tôi nhớ lời của anh nói. Tôi chỉ là về Giang Thành ở với ba mẹ mấy ngày thôi. Từ ngày tôi mang thai luôn suy nghĩ rất nhiều, tôi chỉ muốn về ở với ba mẹ mấy ngày thôi. Anh đừng hiểu lầm là tôi đang bỏ trốn.”

“Cô nói không bỏ trốn?”

“Đúng, tôi không bỏ trốn. Là tôi muốn về nhà với ba mẹ thôi.”

“Cô nghĩ tôi là một đứa trẻ cô nói gì tôi cũng tin? Cô cũng khinh thường tôi quá rồi đấy. Nhìn xem, người bạn thân vì một lần cô suy nghĩ không thấu đáo mà phải trả giá thay cô đây.” Lam Thiên Hạo nói xong quay chiếc điện thoại về phía Tiểu Hiên.

Sau khi nhìn thấy Tiểu Hiên đang bị buộc vào một chiếc dây, dưới chân là con sông lớn. Cô ngồi thẳng người dậy, hai tay nắm chặt chiếc điện thoại, giọng nói có chút sợ hãi:

“Anh đừng làm bậy, người bỏ đi là tôi, người sai cũng là tôi, anh không được làm gì tổn thương đến cậu ấy. Anh không được phép.”

“Tôi đã nói tôi sẽ không làm gì cô, bởi vì làm cô đau con của tôi cũng đau. Nhưng nếu cô không nghe lời tôi sẽ khiến người ở bên cạnh đau khổ thay cô, tôi trước giờ nói được làm được.”

Tiêu Dao cuối cùng cũng hiểu, dù cô có chạy trốn, dù cô có bỏ đi hay muốn làm cái gì cũng không thoát khỏi bàn tay của Lam Thiên Hạo. Hắn sẽ dùng người thân để ép buộc cô, nếu cô không nghe lời hắn sẽ khiến họ đau khổ. Dù cô có chạy tới đâu cũng không thoát, nếu không thể thoát thì hãy vui vẻ chấp nhận nó đi. Cô đấu tranh rất lâu, sau đó nói:

“Tôi sai rồi, là tôi không đúng. Anh tha cho cậu ấy có được không? Tôi sẽ về ngay, từ giờ sẽ nghe lời của anh, anh buông tha cho cậu ấy được không?”

“Cô nói lại, tôi không nghe rõ.” Lam Thiên Hạo nói.

“Tôi sai rồi, từ giờ trở đi tôi sẽ nghe lời anh nói. Chắc chắn không tự ý bỏ đi khi anh chưa cho phép, tôi thật sự sai rồi. Anh tha cho cậu ấy được không?”

Lam Thiên Hạo nhìn những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô, hắn không muốn con của hắn sau này sinh ra sẽ giống cô suốt ngày khóc lóc.

“Về ngay cho tôi.” Hắn nói xong liền tắt điện thoại.

Tiêu Dao ngồi trên giường nhìn chiếc điện thoại, cô gọi lại mấy lần nhưng không được. Lau nước mắt chạy nhanh vào nhà vệ sinh rửa mặt thay quần áo, bước ra khỏi nhà cô chỉ để lại một tờ giấy cho ba mẹ nói cô phải về Nhạc Thành. Khi nào nghỉ sẽ về thăm ba mẹ sau.

Ra sân bay mua vé máy bay về Nhạc Thành sớm nhất, cô không biết lúc này Tiểu Hiên ra sao, cô thật sự rất lo lắng cho cô ấy, là vì cô mà cô ấy mới như vậy. Tiêu Dao ngồi vào ghế chờ, chắc đầu giờ chiều cô mới về tới nơi, mong rằng khi đó Tiểu Hiên vẫn còn sống.