Chương 4: Tân đế đăng cơ

Hoàng đế trợn tròn mắt, trong mắt tựa hồ cất giấu hỏa khí, lại nói tiếp:

- Truyền mệnh lệnh của trẫm, võ tướng ngũ phẩm Lâm Sùng, trong mắt không coi kỷ cương triều đình ra gì, lại còn cấu kết triều thần, mưu đồ phản nghịch, nay bãi miễn chức quan, giáng làm thứ dân.

Lâm Sùng nhắm mắt thở dài, quỳ xuống tiếp chỉ:

- Thần, tạ chủ long ân.

Mưu đồ phản nghịch chính là trọng tội, hoàng đế lại không xử tru di cửu tộc thì đã là đặc biệt khai ân, hắn tự nhiên cũng nên thức thời cảm tạ.

Tiếp đến, từ ngoài bước vào mấy tên thị vệ, tiến đến chỗ Lâm Sùng lột bỏ quan phục trên người hắn, rồi lôi ra khỏi triều đình…

Năm Chí Nguyên thứ 29, hoàng đế đột nhiên băng hà, miếu hiệu "Thành Tông". Hoàng thái tử Lý Hoài Tông lên ngôi, Thái phó phụ chính, đổi niên hiệu thành Hi Dương.

Tân đế mới đăng cơ, lòng dân bất an, triều đình bất ổn, cả nước trên dưới bỗng nhiên trở nên náo loạn.

- Hôm nay trẫm đăng cơ, tuân theo di chí của tiên đế, khai cương khuếch thổ, an định dân tâm, quảng nạp hiền tài, khai khoa thi cử. Mong chúng ái khanh trên dưới đồng lòng, tận trung báo quốc! Lương thần Thẩm Trường Long đi theo tiên đế, đặc biệt truy phong làm Chính Quốc công.

Thái giám chiếu theo thánh chỉ dõng dạc đọc ra...

Một tiểu nam hài chỉ mới 15 tuổi ngồi ở long ỷ cửu ngũ chí tôn, nhìn xuống văn võ bá quan.

Một vị quan viên trẻ tuổi từ trong triều thần bước ra, quỳ lạy khấu tạ, thanh âm khàn khàn, khuôn mặt tiều tụy thấy rõ:

- Thần thay tiên phụ, khấu tạ long ân bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Người này chính là Thẩm Vân Cẩn, con trai Thẩm Trường Long, hiện đang giữ chức Công bộ Thượng thư.

Sau đó chúng thần đều đồng loạt hô:

- Hoàng thượng thánh minh! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Chúng thần nguyện vì bệ hạ dốc lòng tìm kiếm hiền tài lương tướng.

Văn võ bá quan đều dập đầu…

Sau khi nghi thức đăng cơ hoàn tất, chúng triều thần liền lần lượt hồi phủ. Một vị quan viên mặc quan bào màu đỏ tía thần sắc cô đơn từ đại điện đi ra. Vị bệ hạ mà hắn kính trọng nhất, đồng thời cũng là người vô cùng sủng ái hắn đã qua đời, vì thế tâm tình của hắn hôm nay không tốt, một đường giảo bước chẳng hề để ý đến ai. Một ít quan viên cấp thấp thấy hắn thẫn thờ bước qua thì đều cúi đầu chào hỏi:

- Tô thượng thư.

Tô Kiến Khôn gật gật đầu, nhưng không nói gì. Ngày xưa hoàng thành nguy nga tráng lệ, bây giờ trong mắt hắn chỉ còn là một mảnh trống rỗng, mây đen rũ xuống, lộ vẻ tĩnh mịch.

Tân đế còn là hài đồng, không quyền không thế, triều thần trên dưới lòng người hoang mang. Lúc này, một vị tông thân vương thất là Bình Nam Vương - Lý Tiêu Cơ đang quỳ gối trước linh hồn tiên đế mà khóc rống:

- Hoàng huynh! Sao có thể ra đi đột ngột như thế chứ?

- Kính xin hoàng thúc nén bi thương. - Lý Hoài Tông ở một bên, nói.

Lý Tiêu Cơ nghiêng người thở dài, nói với Lý Hoài Tông:

- Cũng xin bệ hạ nén bi thương.

Dứt lời liền đứng dậy rời đi, tất nhiên là cũng không quên hành lễ với hắn...

- Kỳ Thượng Thư!

Phía sau, một thanh âm nam tử vang lên, Hộ bộ Thượng Thư - Kỳ Trấn quay đầu lại nhìn, liền thấy Lễ bộ Thị lang - Lưu Nghị Thư đang đi về phía hắn.

- Từ xa đã thấy Kỳ Thượng Thư, gần đây ngài vẫn mạnh giỏi chứ? - Lưu Nghị Thư hỏi.

- Ta mọi sự vẫn yên bình, chỉ là không được tốt cho lắm thôi, dù sao xung quanh cũng có không ít kẻ đáng ghét mà. - Kỳ Trấn than nhẹ.

Lưu Nghị Thư hiểu hắn đang nói cái gì, những kẻ đáng ghét kia mà hắn nhắc tới, hẳn là đám người Tô Kiến Khôn, Bình Nam Vương Lý Tiêu Cơ cùng Ngự Sử Trung Thừa Trương Hành Giản. Ngẫm vậy, y liền yên lặng cúi đầu, thở dài nói:

- Tân đế mới đăng cơ, triều cục bất ổn, thêm nữa Thẩm quốc công cũng vừa theo tiên đế ra đi, không còn ai có thể kiềm chế đám gian thần kia, chỉ sợ triều đình sẽ chuẩn bị đón một đợt sóng to gió lớn.

- Vừa rồi lúc phúng viếng, hắn khóc lóc rất thảm thiết, cũng không biết rốt cuộc là thật lòng hay giả ý. Thôi, ta và ngài đều là cấp dưới của hắn, cũng chưa thể xé rách da mặt với hắn được. – Kỳ Trấn nói.

- Kỳ thượng thư nói rất đúng. Chỉ là, tiên đế đột ngột băng hà, đúng là có chút cổ quái... – Lưu Nghị Tư ngập ngừng nói.

- Thôi, liên quan đến uy nghiêm của Thiên gia, chúng ta không tiện nói.

- Ý của ngài là… bệ hạ...?

Hai người đều cùng ngầm hiểu, không nói gì nữa, Lưu Nghị Thư liền chuyển đề tài:

- Vân Cẩn con trai của Thẩm quốc công đang là Thượng thư bộ Công. Thẩm quốc công vừa mới quy tiên, chỉ sợ Vân Cẩn sẽ trở thành cái đinh trong mắt của Tô Kiến Khôn.

- Thẩm quốc công đã không còn, một mình Vân Cẩn ứng đối với Tô Kiến Khôn, dù có chút không ổn, nhưng bất quá, Vân Cẩn cũng mới chỉ hai mươi tuổi, e rằng Tô Kiến Khôn cũng sẽ không để y vào trong mắt. - Kỳ Trấn nói.

Lưu Nghị Thư tán thành gật đầu:

- Tô Kiến Khôn bụng dạ ra sao thì đã rất rõ ràng, nhưng vẫn phải như Kỳ huynh nói, chùng ta cùng hắn chưa thể trở mặt ngay được, đành đi một bước, tính một bước thôi.- Chỉ hy vọng Vân Cẩn có thể gánh vác được kỳ vọng của Thẩm quốc công đối với hắn.