Chương 3: Biến cố ập đến

…Năm Chí Nguyên thứ 25, Trấn quốc Đại tướng quân Hà Trác đem quân bắc phạt đánh Hung Nô, sau đó bị Hung Nô mai phục, liên tiếp bại lui, công thủ lưỡng nan, bèn dâng tấu về triều đình, khẩn cầu hoàng đế ra lệnh thu binh. Tuy nhiên hoàng đế lại không đồng ý, yêu cầu tử thủ biên cương. Hà Trác đành tuân lệnh tử thủ trong suốt mấy tháng, đến mức lương thực khí giới đều cạn kiệt, cuối cùng cũng không thể chống lại được Hung Nô. Sau khi bị mất hai tòa thành trì, đại tướng quân Hà Trác buộc phải treo cờ đầu hàng. Hoàng đế giận dữ, liền hạ lệnh cách chức, sau đó chém đầu thị chúng. Lâm Sùng thấy vậy, lại cho rằng Đại tướng quân đầu hàng là hành động sáng suốt, có thể coi là kế hoãn binh, đợi chờ cho bên ta nghỉ ngơi dưỡng sức, còn quân địch kiêu căng tự mãn mà nơi lỏng, đến lúc đó nhất định có thể đánh lui lũ người man di đó ra khỏi bờ cõi.

Lâm Sùng xuất thân trong sạch, làm quan thì thanh liêm, lại không ưa những thủ đoạn tranh đấu trong chốn quan trường, nên không muốn kéo bè kết phái. Thượng thư lệnh Tô Kiến Khôn đã nhiều lần cố ý lôi kéo Lâm Sùng, nhưng đều bị từ chối, do đó, thấy được Lâm Sùng trong lúc này lại dám đứng ra bênh vực cho Hà Trác, bèn thông đồng với Ngự Sử Trung Thừa - Trương Hành Giản đàm tiếu y với hoàng đế...

- Hoàng thượng, Trấn quốc Đại tướng quân… à không, bây giờ phải gọi là điêu dân Hà Trác mới đúng, hắn ta phản bội triều đình, dâng cho Hung Nô hai tòa thành trì, theo lý thì phải thu hồi binh phù, rồi mang ra chém đầu thị chúng. Vậy mà Lâm Sùng kia lại ngang nhiên ra mặt ủng hộ Hà Trác đầu hàng dâng thành, như vậy, tội trạng của y cũng không hề nhỏ. Xin thánh thượng minh xét.

- Trẫm gần đây nhận được rất nhiều tấu chương liên quan đến Lâm ái khanh, nói Lâm ái khanh cùng Đại tướng quân muốn thâu tóm binh lực, có việc này hay không?

Hoàng đế trầm ngâm nói, khuôn mặt không lạnh, không nhạt… làm cho Lâm Sùng cả kinh, "Lâm ái khanh"… cái cách xưng hô này, hắn chưa từng được hoàng thượng gọi qua, bỗng nhiên nghe được cách xưng hô này, trong lòng không khỏi "lộp bộp" một chút.

Lâm Sùng nhíu chặt mày, bước nhanh tới giữa đại điện rồi kính cẩn tâu:

- Bệ hạ, tuyệt đối không có việc này!

- Ái khanh nói tuyệt đối không có việc này thì tuyệt đối không có việc này sao, mấy bản tấu chương vừa mới tấu lên vẫn còn chưa khô mực. Nào, ái khanh mau lên đây xem xem, xem cái nào không có tên Lâm Sùng ngươi chứ?

Dứt lời, liền thay đổi sắc mặt, trở nên giận dữ, vung tay áo ném tấu chương trên bàn xuống đất, chúng thần trong điện liền vội vã quỳ xuống, trăm miệng một lời nói:

- Hoàng thượng bớt giận.

Lâm Sùng lập tức quỳ rạp xuống đất, cúi người nhặt lên một bản tấu chương rải rác trên mặt đất, bên trong tấu mình cẩu thả, áp bức bách tính như thế nào, mưu đồ bí mật chuẩn bị làm binh biến với Trấn quốc đại tướng quân ra sao…

Đúng là có một đoạn thời gian, Lâm Sùng cùng Trấn quốc Đại tướng quân có chút qua lại mật thiết, nhưng cũng chỉ là bởi vì Hung Nô thế lực quá mạnh, Đại tướng quân bất đắc dĩ đành phải cùng hắn thương thảo nên như thế nào đánh lui man di, không ngờ, lại bị người ta lấy làm cớ để dèm pha hãm hại.

Lâm Sùng nhìn bản tấu chương với đầy những ngôn từ hoang đường, khẽ cười một tiếng, chưa vội nói gì.

- Hoàng thượng, thần nghe nói Lâm đại nhân làm quan thanh liêm, nhưng có thanh liêm hay không thì cũng chưa biết.

Hoàng đế khi nhìn thấy những tấu chương kia vốn đã nổi giận lôi đình, mà nay lại nghe Tô Kiến Khôn nói ra lời này, trong lòng lửa giận lại một lần nữa thiêu đốt, tức giận quát:

- Trương Hành Giản, ngươi thân là Ngự Sử quan, hãy nói nghe một chút, Lâm Sùng gần đây đã làm những chuyện gì?

Một vị quan viên mặc quan phục màu đen, tay cầm một tệp giấy, từ trong đám người đi ra, thở dài với hoàng đế trên ngai vàng, sau đó mới dở đống giấy trên tay ra, cung kính tâu:

- Hồi bẩm hoàng thượng, võ tướng ngũ phẩm Lâm Sùng, vào giờ Mùi tháng 5 ở phố tây của kinh thành ức hϊếp bách tính, cưỡng đoạt dân nữ, ép buộc phải làm thϊếp thất. Giờ Thân tháng 6, cướp đoạt tiền bạc của dân chúng vùng ngoại ô kinh thành, để làm quà dâng lên Đại tướng quân Hà Trác. Lâm Sùng thường cùng Hà Trác ra vào Yên Liễu Đài, cùng mưu cầu đại sự.

Dứt lời, y liền cung kính cúi chào hoàng đế, rồi liền lui về chỗ cũ...

- Hoàng thượng, thần và Hà Trác xác thực cùng nhau trao đổi qua quốc sự, nhưng đó là do Đại tướng quân trước khi xuất chinh mới cùng thần tham khảo sách lược đối phó quân địch. Còn về việc cưỡng đoạt dân nữ, vơ vét tiền tài bách tính, tất cả đều là nói bậy, ngậm máu phun người.

- Nói như vậy thì không chỉ Tô ái khanh đang hồ ngôn loạn ngữ, mà cả Trương ái khanh cũng hồ ngôn loạn ngữ sao? Những tấu chương này đều là hồ ngôn loạn ngữ sao? Nếu phẩm hạnh của ngươi đoan chính, thì có ai dám đặt điều cho ngươi chứ? Hôm nay mới chỉ là cưỡng đoạt dân nữ, vơ vét bách tính, cấu kết triều thần, ngày mai có phải là sẽ gϊếŧ vua tạo phản không?