Chương 14: Tiểu Thẩm đại nhân cũng biết võ công???

- Ta từng nghe nói, thế gian này có 18 loại vũ khí, ngươi có tinh thông hết hay không?

Lâm Thiên Diệc cả kinh nhướng mày, quả nhiên là nữ tử xuất thân chốn khuê phòng. Nếu 18 loại vũ khí đều tinh thông thì khác gì thần nhân, ta còn chưa tới mức này.

Thiên Diệc lập tức cười khổ lắc đầu…

- Vậy ngươi giỏi nhất cái gì?

- Dạ, sở trường là thương và cung, tiếp đến là kiếm.

Tô Nguyệt Hoàn nghe vậy thì càng nổi lên hứng thú, còn nói muốn đem toàn bộ bí tịch võ thuật trong thư phòng của Tô Kiến Khôn tới đây để nàng luyện tập, còn nói bất luận như thế nào thì nàng cũng nhất định phải tinh thông đủ 18 loại vũ khí, trở thành nữ tử mạnh nhất thế gian này.

- Tiểu thư sẽ không cảm thấy người tập võ hung tàn sao?

- Không có, Hoàng đế ca ca cũng tập võ, nhưng hắn lại giống như một thư sinh tao nhã, ngay cả...

Nàng dừng một chút, rồi mới mở miệng tiếp:

- Ngay cả tiểu Thẩm đại nhân cũng là một bộ dáng vẻ thư sinh.

Nghe thấy nhắc đến tiểu Thẩm đại nhân kia, Lâm Thiên Diệc cũng có chút tò mò, Thẩm Vân Cẩn nhìn đúng là một thư sinh văn nhược, xem ra cũng không giống người có thể cầm thương, cầm kiếm.

- Tiểu Thẩm đại nhân còn có thể biết võ công sao?

Thiên Diệc tự tiếu phi tiếu hỏi, nàng quả thật không thể tin được, lúc ở Tây Hồ gặp mặt, đã cho nàng cảm giác đầu tiên chính là kẻ này sức không đủ chói gà, lại còn phản ứng khá chậm chạp nữa, làm sao có thể biết võ công được cơ chứ!

- Đúng vậy, khi Hoàng đế ca ca còn là Thái tử, bọn họ thường xuyên luyện tiễn ở tập võ trường. Ta không biết trình độ thực sự của hắn như thế nào, nhưng bất quá, tiểu Thẩm đại nhân đúng là biết chút công phu, nhưng có điều…

Nguyệt Hoàn muốn nói lại thôi. Lâm Thiên Diệc thấy thế, liền nói:

- Tiểu thư nếu không muốn nói, vậy thì không cần phải nói.

Tô Nguyệt Hoàn thật vất vả mới gặp được một người bạn có thể nói chuyện trên trời dưới đất với mình, đương nhiên mọi chuyện đều không muốn che giấu, vì thế nghĩ ngợi chút rồi lại mở miệng:

- Vốn hai nhà Tô - Thẩm quan hệ rất tốt, trước kia phụ thân thường xuyên dẫn ta đi tới Thẩm gia. Về sau, có lẽ là bởi vì phụ thân cùng Thẩm bá bá chính kiến không hợp, nên quan hệ hai nhà ngày càng xa cách…

- Trong triều biến hóa kỳ lạ, chính kiến cùng lập trường không hợp cũng là chuyện thường.

- Từ sau khi xa cách Thẩm gia, phụ thân liền có quan hệ mật thiết với Bình Nam vương.

Lâm Thiên Diệc hơi trầm tư một lát, trong lúc nhất thời, vô số phỏng đoán từ trong đầu trỗi dậy, hai nhà Tô - Thẩm nảy sinh mẫu thuẫn, có lẽ là do Bình Nam Vương gây khó dễ, tóm lại, một khi Tô Kiến Khôn cùng Bình Nam Vương bước lên chung một chiếc thuyền, liền không có khả năng quay đầu lại. Thế nhân đều biết Bình Nam Vương là ấu đệ của tiên đế. Thái tổ khi còn sống thì cực kỳ sủng ái Bình Nam Vương, thậm chí, khi hắn mới 16 tuổi thì đã đem Bình Nam quận trao cho hắn làm đất phong. Mà nay Thành tông đã băng hà, Hoài tông vừa mới đăng cơ, Thái phó phụ chính, hơi không cẩn thận, giang sơn Lý thị sẽ rơi vào tay kẻ khác, hắn sao có thể cam tâm chứ?

- Tiểu thư đem những chuyện này nói cho ta nghe, không sợ ta nhiều chuyện sao…

- Ta mặc dù ở chốn khuê phòng, nhưng cũng có nghe nói, hiện giờ phụ thân ở trong triều một tay che trời, không người kiềm chế, Tô phủ trên dưới đề phòng nghiêm ngặt, dù ngươi có nhiều chuyện thì ta cũng không sợ.

Nàng nắm cánh tay Thiên Diệc đi ra ngoài cửa, sau đó chỉ chỉ cửa sau hoa viên:

- Trước sau đều có trọng binh canh gác, một con ruồi cũng không bay vào được a.

Đúng lúc này thì có một thị nữ đi tới, cũng kính tâu:

- Tiểu thư, đây là những loại sách võ công mà đại nhân phái người đưa tới.

Tô Nguyệt Hoàn đem toàn bộ đống sách này đưa đến tay Thiên Diệc, còn dặn dò nàng nếu cảm thấy trong phủ nhàm chán, liền có thể đến hậu hoa viên luyện tập, đợi đến giữa thu, liền xin phụ thân đại nhân đồng ý cho xuất phủ đến rừng săn của Tô gia.

- Được tiểu thư ưu ái, dân nữ thật sự không biết lấy gì đền đáp.

Lâm Thiên Diệc liền hành lễ với nàng. Nguyệt Hoàn liền đỡ nàng dậy, nói:

- Chẳng qua là ta thấy ngươi hợp mắt, đừng nói đến ân huệ gì cả.

- Đúng vậy, Lâm cô nương, tiểu thư chúng tôi ở chốn khuê phòng hơn 10 năm, hiếm khi mới gặp được một nữ tử hợp ý như cô, cô nương không cần quá câu lệ. – Thị nữ Minh Li bên cạnh nói.

Trước giờ nghe nói Tô đại tiểu thư ôn nhu nhã nhặn, hôm nay tận mắt gặp mặt, xem ra cũng có chút hoạt bát hiếu động, quả thật cũng rất hợp ý với mình. Nàng vốn tưởng rằng Tô Nguyệt Hoàn sẽ là tiểu thư khuê các coi trời bằng vung, nào ngờ, sự thật lại trái ngược hoàn toàn.

Tô Nguyệt Hoàn lại nói:

- Ngươi cứ yên tâm ở trong phủ, nếu làm tốt, chắc chắn sẽ không thiếu thứ tốt.

- Vô ân bất thụ lộc, phụ thân thường xuyên dạy dân nữ không ăn đồ ăn xin, dân nữ sẽ hết lòng báo đáp tiểu thư cùng đại nhân.

- Tốt. Ngày sau ngươi cùng Minh Li cận thân hầu hạ ta đi.

- Đa tạ tiểu thư.

Tiếp cận Tô Nguyệt Hoàn còn không phải chính là tiếp cận Tô Kiến Khôn sao. Chỉ là, Tô Kiến Khôn đa mưu túc trí như vậy, cho dù ông ta có sủng ái con gái hơn nữa, cũng sẽ không dung túng đến mức này, thậm chí còn cho phép Tô Nguyệt Hoàn vào thư phòng lấy sách võ công mang về cho mình, mà không hề hỏi đến.