Chương 4: Ra mắt·Mâu thuẫn (1)

Cuối cùng, bộ phim của Trần tổng cũng xong, tổ phim liên hoan, rượu quá ba lần, Tiêu Chiến có chút choáng váng, dự định đứng dậy đi hóng gió cho tỉnh táo, ở cửa nhìn thấy một chàng trai tóc vàng đang vịn vào tường nôn khan, cơ thể bước đi có chút lắc lư, Tiêu Chiến tới đỡ một cái, phát hiện người này hóa ra là Vương Nhất Bác.

"Vương tổng?"

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn một cái

"Vương tổng, anh làm sao... uống tới như vậy rồi"

Còn nhuộm một mái tóc không theo xu hướng như thế, đương nhiên câu này Tiêu Chiến không dám nói.

"Bạn anh đâu? Anh đến một mình? Chính mình uống tới thế này?"

"Cậu thế nào lại giống bảo mẫu vậy"

Vương Nhất Bác rốt cục không nhịn được

Sau đó nghe Vương Nhất Bác nói lung ta lung tung một hồi, Tiêu Chiến có lẽ đã rõ ràng, bà nội hắn đột nhiên bệnh nặng phải tiến vào icu (*phòng cấp cứu, chăm sóc đặc biệt), hắn muốn đi xem nhưng lại cảm thấy không có mặt mũi, bởi vì bà nội hồi nhỏ đã định hôn cho hắn, đối phương còn là nam, hắn lại chưa từng gặp. Vì thế hắn vẫn luôn cùng người nhà ầm ĩ một trận. Kết quả còn chưa gặp mặt, đối phương đã chạy. Rõ ràng chính là đối phương cũng không đồng ý hôn sự này, nhưng bà nội một mực chắc chắn là hắn chạy, bắt hắn đi tìm. Trời đất rộng lớn, hắn nào có biết đối phương đã chạy đi đâu, huống chi ngay cả mặt mũi cũng chưa từng thấy. Vì lẽ đó hắn cảm thấy bà nội bệnh nặng chính mình có liên quan rất lớn, tám phần mười là bị mình làm cho tức giận.

Vương Nhất Bác càng nói càng oan ức, xem như cái túi nhỏ mà khóc, hơi nhướng mày, miệng cong lên, mái tóc vàng óng làm nổi bật lên khiến Tiêu Chiến cảm thấy có chút buồn cười, người này bình thường lạnh lùng, không nghĩ tới còn có một mặt đáng yêu như vậy, cậu nhớ tới Vương Nhất Bác thuật giống với đứa trẻ sáu tuổi, quả nhiên vẫn còn con nít mà.

Vương Nhất Bác quay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ Tiêu Chiến không nhịn được cười, có chút tức giận

"Cậu cười cái gì!"

Vốn là ngữ khí tức giận, nhưng bên trong chen lẫn oan ức tựa như khóc cũng không phải khóc, mới vừa nghe còn cảm thấy có chút ý tứ làm nũng. Tiêu Chiến xưa nay ăn mềm không ăn cứng, trong lòng một cái liền mềm nhũn

"Này, tôi có thể giúp gì anh không"

Vương Nhất Bác nghe xong ánh mắt sáng lên

"Đương nhiên là có"

"Tôi có thể giúp anh làm gì?"

"Cùng tôi đi gặp bà nội!"

Vương Nhất Bác hưng phấn nói

"Trong hai ngày, cậu yên tâm, trả tiền theo giờ, tôi tuyệt đối không cắt xén tiền lương của nhân viên"

Tiêu Chiến không nghĩ tới hắn để mình giúp việc này, nhưng chính mình chủ động đưa ra giúp đỡ, giờ từ chối lại không tốt, nhưng làm sao vẫn luôn có cảm giác không tốt. Dù sao bộ phim cũng đã xong, gần nhất cũng không có lịch trình, coi như cho mình nghỉ hè, Tiêu Chiến cứ thế an ủi chính mình...