Chương 5: Ra mắt·Mâu thuẫn (2)

Chuyện gặp bà nội rất thuận lợi, Tiêu Chiến vốn là có khuôn mặt được mọi người yêu mến, thêm vào tính cách lại hòa nhã, khiến cho bà nội rất vui vẻ, bệnh tình đều chuyển biến tốt rồi. Hai ngày này Vương Nhất Bác là bộ dạng một đứa bé ngoan, cũng là một cộng sự thông minh, Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy người này cũng không chán ghét như vậy

Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh, nhưng Vương Nhất Bác chậm chạp không có thực hiện lời hứa của mình, Tiêu Chiến một phân tiền công cũng không nhận được, cậu cũng không phải muốn tiền, vốn là tự mình nói giúp đỡ, còn muốn tiền vậy thì thành người gì.

Nhưng là Vương Nhất Bác mỗi ngày đều nói đưa tiền để bắt cậu tới, Tiêu Chiến không muốn, hắn liền để trợ lý thêm tiền thay đổi địa điểm với thời gian trong lịch trình của cậu, bị bức đến bất đắc dĩ, Tiêu Chiến chỉ có thể đi tìm Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác để Tiêu Chiến tới lấy tiền cũng không đưa tiền, ngày hôm nay hẹn Tiêu Chiến đến quán cà phê, ngày mai lại hẹn đến quán lẩu, cũng không đề cập đến tiền, nhưng lại tìm lý do để gặp Tiêu Chiến, thường xuyên qua lại, Tiêu Chiến cũng cảm thấy có cái gì đó không đúng. Sau đó bất luận thế nào cũng không tới, kết quả chính là Vương Nhất Bác tự tới công ty tìm cậu.

Một lần hai lần còn tốt, nhưng chuyện này chỉ cần mỗi ngày móc nối, lời đồn đãi liền tránh không khỏi.

Vừa bắt đầu Tiêu Chiến còn không để ý, cũng không tới hai ngày Vương Nhất Bác đã bị người khác chụp ảnh khi đi tìm Tiêu Chiến, góc chụp rõ ràng cố ý, dễ dàng khiến người ta hiểu lầm, liền thành nhiệt sưu 'Tiêu Chiến với lão tổng của một công ty giải trí có tiếng'. Lại trùng hợp thời điểm bộ phim của cậu chiếu, vừa nhìn đã biết là hắc cậu, vào lúc này lại ra chuyện như vậy, mọi người nhất định sẽ cho rằng cậu bán thân đổi lấy danh.

Khiến Tiêu Chiến nổi cáu, cậu chạy vào văn phòng Vương Nhất Bác

"Vương Nhất Bác anh có ý gì! Toàn bộ thế giới đều biết anh nam nữ ăn sạch, anh là muốn dùng thủ đoạn này buộc tôi theo sự điều khiển sao!"

Từ khi thăm bà nội trở về, Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác đối với mình có thiện cảm, nhưng mình đều tỏ thái độ thờ ơ, hơn nữa chuyện này không chỉ đối với mình ảnh hưởng mà còn đối với bộ phim của Trần tổng, đem một mình hình ảnh Vương Nhất Bác làm mờ, còn viết chính là lão tổng của một công ty giải trí có tiếng, dù là ai cũng sẽ nghĩ đến Tiêu Chiến chính mình trèo lên lão tổng công ty, Trần tổng đối với mình rất là chiếu cố, mà Vương Nhất Bác với Trần tổng từ trước đến nay không hợp nhau. Vì lẽ đó Tiêu Chiến cảm giác đầu tiên chính là chuyện này Vương Nhất Bác làm ra.

Vương Nhất Bác vốn là đưa lưng về phía Tiêu Chiến, hắn từ từ quay lại mà nói

"Cậu cứ như vậy nghĩ về tôi như thế?"

Hắn cũng biết chuyện này, nhưng hắn không nghĩ tới chính mình vắt hết óc giúp Tiêu Chiến nghĩ cách giải quyết, người trong cuộc cứ thế hoài nghi mình đầu tiên. Giờ khắc này, vẻ mặt lạnh lùng đến đâu cũng không lấn át được giọng điệu bi thương.

Tiêu Chiến có chút chột dạ

"Không phải... nhưng là... tôi..."

Tiêu Chiến còn muốn nói điều gì, nhưng cái gì cũng không mở miệng

"Cút"

Vương Nhất Bác nói xong đứng dậy đẩy Tiêu Chiến ra ngoài, đóng cửa lại.

ε=ε=ε=ε=ε=ε=┌(; ̄◇ ̄)┘

Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, Tiêu Chiến không biết mình làm sao có thể trở về nơi ở, toàn thân đều ướt đẫm, trong đầu loạn, trong lòng cũng loạn.

'Mình nghĩ nhầm sao, đúng là mình sai rồi sao, rõ ràng mình mới là người bị hại mà'

Càng nghĩ càng loạn, cậu mơ hồ nhìn thấy trong góc nhà có chai rượu, phảng phất nhìn thấy cứu tinh, một hớp một hớp hướng về trong dạ dày mà rót xuống

'Mình nên làm gì, làm thế nào để giải thích với Trần tổng và tổ phim đây'

Nghĩ tới đây, cậu bấm điện thoại gọi cho Trần tổng

"Trần tổng, đều là lỗi của tôi, nhưng sự việc không phải như vậy, tôi cũng không phải muốn từ chối trách nhiệm, tôi sẽ nghĩ tất cả biện pháp để bồi thường tổn thất cho đoàn phim, ngài hãy tin tưởng tôi..."

Đầu càng ngày càng nặng, rõ ràng đang nói chuyện, nhưng cậu đã không biết chính mình nói đến cái gì rồi

"Tôi thật không biết làm sao để đối mặt với ngài, làm sao đối mặt với những người yêu thích tôi, tôi chỉ muốn trở thành niềm tự hào của những người hâm mộ, mà không phải khiến người ta cảm thấy tôi là loại người như vậy... Tôi rõ ràng cố gắng như vậy... Tôi trách sai hắn rồi... Vương Nhất Bác... xin lỗi.... Vương Nhất Bác... tôi... lạnh..."

ε=ε=ε=ε=ε=ε=┌(; ̄◇ ̄)┘

Hôm nay Bo Bo phát phúc lợi, cảm thấy high hơn hẳn, chơi hẳn 900 từ :(

Mà đọc truyện cái tụt mood luôn


#王一博出道五周年快乐

#Vương_Nhất_Bác_5_năm_xuất_đạo

#WangYiBoHappy5thAnniversary