Chương 30: Bệnh viện·Hôn mê (1)

Cuối cùng, cảnh quay của Tiêu Chiến cũng kết thúc, rời khỏi đoàn phim sớm, cậu lập tức đi tới công ty, lập tức chạy tới văn phòng giám đốc. Giây phút càng đến gần căn phòng trong lòng cậu càng không chắc chắn, cậu càng không có tâm trạng để ý tới những ánh mắt tò mò của những đồng nghiệp khác

Gõ cửa, bên trong không có ai đáp lại, Tiêu Chiến đẩy cửa đi vào, trong phòng làm việc trống trơn, trên mặt bàn chỉ có một tờ giấy 'bệnh viện Phổ Nhân, phòng bệnh 531' . Tiêu Chiến tâm càng hoảng rồi

'Vương Nhất Bác làm sao vậy? Bị bệnh sao? Bệnh gì nghiêm trọng đến nỗi những ngày qua cũng không liên lạc với mình, thậm chí cũng không nhận điện thoại của mình để báo bình an'

Thực ra trong lòng cậu còn dự liệu lấy một kết quả khác, nhưng kết quả này càng làm cho cậu sợ hãi, sợ hãi đến chính mình cũng không dám nghĩ đến phương diện kia

--

Bệnh viện Phổ Nhân, phòng bệnh số 531

"Trợ lý Trần, Tiêu tiên sinh đến rồi, ngay ở ngoài cửa"

"Được, cậu để Tiêu tiên sinh chờ, tôi sẽ ra sau"

Trần Dịch liếc nhìn lại tất cả số liệu trên máy móc biểu thị Vương Nhất Bác vẫn bình thường, mới yên tâm đi ra ngoài

Tiêu Chiến chờ ở ngoài cửa mỗi một phút mỗi một giây đều là giày vò, cậu không biết Vương Nhất Bác đến cùng là bị làm sao, thậm chí không biết người trong phòng bệnh có phải là Vương Nhất Bác hay không, cậu cầu nguyện chỉ cần Vương Nhất Bác khoẻ mạnh, chỉ cần Vương Nhất Bác không có chuyện gì, lý do như thế nào mình cũng có thể tiếp nhận được, Vương Nhất Bác muốn như thế nào đều được

Thế nhưng ông trời đã không nghe thấy rồi cầu nguyện của cậu

Trần Dịch đi ra, nhìn thấy vẻ mặt suốt ruột của Tiêu Chiến

"Tiêu tiên sinh"

Ngữ khí của hắn rất miễn cưỡng, đã không còn sự tôn trọng thường ngày

"Vương Nhất Bác ở đâu?"

Tiêu Chiến tiến lên nắm lấy vai Trần Dịch

"Tiêu tiên sinh vào xem xem"

Hắn hất tay Tiêu Chiến ra, mở cửa phòng bệnh. Bước chân Tiêu Chiến có chút do dự, cậu đột nhiên rất sợ, sợ nhìn thấy những suy nghĩ đáng sợ của mình

"Thế nào? Tiêu tiên sinh không phải vẫn muốn gặp Vương tổng sao?"

Trần Dịch nhìn động tác của Tiêu Chiến trước mắt, lạnh lùng nói

Tiêu Chiến vẫn là đi vào. Trên giường bệnh Vương Nhất Bác quấn đầy băng gạc trên đầu, hôn mê như đang ngủ một giấc yên bình như thế

"Nhất Bác hắn... hắn làm sao..."

Âm thanh Tiêu Chiến có chút run rẩy

"Tai nạn"

Hai chữ này giống như một tảng đá chặn trước ngực Tiêu Chiến, suy nghĩ xấu nhất của cậu thật sự đã biến thành hiện thực

"Tiêu Chiến! Đều tại cậu! Vương tổng trước khi đi nói rõ ràng sáng hôm sau là có thể trở về, tại sao mãi cho đến chạng vạng tối mới xuất phát! Cậu không biết đoạn đường kia rất nguy hiểm sao! Cậu không biết trong đại hội cổ đông Vương Nhất Bác không thể vắng mặt sao! Kể từ khi cùng cậu có quan hệ, mỗi ngày Vương Nhất Bác đều không yên ổn! Cậu chính là tai hoạ!"

Trần Dịch gần như là gào lên, ở trong mắt người khắc hắn và Vương Nhất Bác là quan hệ cấp trên cấp dưới, nhưng bọn họ chính là anh em chơi cùng nhau từ nhỏ tới lớn, hắn biết Vương Nhất Bác yêu thích Tiêu Chiến, hắn cũng giúp Vương Nhất Bác đối phó chuyện hôn ước trong nhà, có thể là vì Tiêu Chiến không trả lời cũng không cự tuyệt khiến Trần Dịch rất bất mãn, bây giờ Vương Nhất Bác lại bởi vì Tiêu Chiến mà xảy ra tai nạn đến nay còn hôn mê, hắn càng thấy Vương Nhất Bác như vậy là không đáng

Tiêu Chiến thật sự không biết Vương Nhất Bác muốn tham gia hội nghị là đại hội cổ đông, Vương Nhất Bác ngoại trừ trước khi đi, còn lại cũng không nói qua cái gì, muốn trở về rồi nói. Nhưng cậu biết bây giờ mình nói cái gì ở trước mặt Trần Dịch đều là biện hộ, hơn nữa xác thực bởi vì mình mới trở về muộn, nếu như hắn không có nhìn thấy mình và Phó Mộng Khê ở một chỗ cũng sẽ không ở trong xe một đêm, nếu như mình không đi tìm thì Vương Nhất Bác không chờ được cũng sẽ rời đi, nếu không phải mình...

Tiêu Chiến rơi xuống hố sâu của sự tự trách, vì sao lại như vậy, tại sao lúc trước mình lại muốn đi tìm hắn, tại sao lại còn giữ hắn lại để Phó Mộng Khê chụp ảnh được