Tiêu Chiến đột nhiên hỏi
"Nếu như ngày hôm qua chúng ta không gặp mặt, anh còn có thể hay không sẽ cùng tôi nói những câu này?"
"Có thể, tôi vốn là ngày hôm qua nhìn thấy chỗ này liền muốn gửi vị trí cho cậu, nhưng lại muốn cùng cậu gặp nói, nên không gửi nữa, ai biết rằng thấy cậu cùng bạn gái..."
Âm thanh Vương Nhất Bác càng nói càng nhỏ, rõ ràng rất muốn hỏi Tiêu Chiến cùng người phụ nữ kia là quan hệ thế nào, ngày hôm qua vì sao lại bị hôn lên, nhưng lại sợ quấy rầy bầu không khí đang ăn cơm, chọc cho Tiêu Chiến không vui
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác muốn nói lại thôi, cậu biết nếu không nói sẽ khiến Vương Nhất Bác nghi ngờ mối quan hệ của hai người, cậu không muốn Vương Nhất Bác cảm thấy không có cảm giác an toàn đối với tình cảm của chính mình, thở dài, giải thích
"Cô ấy là bạn gái cũ của tôi, cũng là mối tình đầu, chúng tôi đã quen biết từ rất sớm, khi đó tôi còn học đại học, cô ấy là thực tập sinh. Sau đó cũng bởi vì cơ hội xuất đạo, cô ấy đã cắt đứt liên hệ, tôi đi tìm, chờ đợi cô ấy, tìm không được rồi cũng buông tay. Gặp lại cô ấy chính là sau khi tiến vào tổ phim, cô ấy hy vọng chúng ta có thể hợp lại, tôi không đồng ý, ngày hôm qua là sự cố bất đắc dĩ"
Tiêu Chiến trêu ghẹo nói
"Vốn là tôi có thể đẩy cô ấy ra, kết quả nghe được anh gọi tôi liền phân tâm, làm cho cô ấy nhân cơ hội chiếm tiện nghi, anh còn tức giận chạy đi, tôi thật sự là không có cơ hội nói lí lẽ nha"
"Tôi không chạy, tôi luôn ngồi trên xe..."
Vương Nhất Bác nhỏ giọng
"Là chờ tôi sao?"
Tiêu Chiến nhìn bộ dạng cô vợ nhỏ ủy khuất, cười hỏi
Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ "Hừ" một cái, sau đó cầm lấy cái bát húp cháo, làm như không nghe thấy Tiêu Chiến hỏi
"Thật may mắn, tôi đã tìm thấy anh. Ngày hôm qua sau khi nhìn thấy anh tôi liền rõ ràng tâm ý của chính mình, anh đi rồi tôi tìm rất lâu cũng không tìm thấy, thật sự rất sợ mình lại giẫm lên vết xe đổ, cùng anh mất đi liên hệ, không bao giờ tìm được anh nữa"
"Cậu... đã đợi cô ấy bao lâu?"
"7 tháng, sau đó tôi liền về nước rồi"
"Nếu là tôi, nhất định sẽ không để cho cậu đợi lâu như vậy!"
Vương Nhất Bác đột nhiên trịnh trọng, tựa như cam kết
"Nếu như là anh, tôi mới sẽ không chờ"
"Tại sao?"
"Tôi có chìa khóa nhà anh nha, ôm cây đợi thỏ chẳng phải là càng tốt hơn"
Nhìn thấy vẻ mặt thành thật của Vương Nhất Bác bị mình trêu đùa, Tiêu Chiến cảm thấy đáng yêu cực kỳ
"Tôi không phải thỏ, cậu mới là thỏ, Tiêu Thỏ!"
Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến đây là đang trêu ghẹo mình, tức giận nói
"Anh không phải thỏ thì là cái gì, chẳng lẽ là con hổ sao? Vương Lão Hổ? Cái tên này êm tai! Từ bây giờ sẽ gọi anh là Vương Lão Hổ!"
Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy Vương Nhất Bác người này không chỉ đáng yêu, còn có chút ngọt ngào