Chương 27: Đoàn phim·Không ngờ (1)

Thời gian dành cho bữa tối trôi qua đặc biệt nhanh, Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến về đoàn phim

"Tôi sẽ không đi vào, sáng mai có một hội nghị, tôi sẽ quay lại vào buổi tối"

"Đã trễ thế này anh đi có ổn không?"

Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác hiện tại muốn ở cùng cậu thêm một lúc, vốn định trách hắn làm sao bây giờ mới nói, rồi lại không đành lòng

"Yên tâm, tôi trở về sẽ call cho cậu"

Vương Nhất Bác quơ quơ điện thoại di động

"Được, nhất định phải chú ý an toàn"

"Tiêu Chiến! Hôn tôi một cái có được không?"

Vương Nhất Bác chỉ chỉ má mình

"Trước đây làm sao không phát hiện anh dính người như thế?"

Tiêu Chiến cười cười đến gần, Vương Nhất Bác quay mặt một cái, hai người liền môi chạm môi

Một màn hai người đang ngọt ngào hạnh phúc như vậy, ở trong mắt một người khác lại thành chói mắt

Xe Vương Nhất Bác trong tầm mắt mình càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất, Tiêu Chiến mới luyến tiếc đi lên lầu

Vừa mới chuẩn bị mở cửa, có một vị khách không mời mà đến

"Tiêu Chiến, tôi nghĩ nên cùng anh tâm sự"

"Mộng Khê? Vừa vặn, tôi cũng muốn cùng cô nói chuyện, chúng ta đi xuống dưới lầu đi"

Nói qua, cất chìa khóa vào trong túi cùng Phó Mộng Khê đi xuống lầu

"Mộng Khê, chúng ta thật sự buông đi, đã qua thời gian dài như vậy rồi, tôi đã có người thích, nhưng người này không phải cô, đương nhiên cũng không phải Nhϊếp Hân, cô không cần lại nhắm vào cô ấy, làm như vậy đối với cô cũng không có chỗ tốt"

Tiêu Chiến nói

"Chúng ta lúc trước không phải đã giao ước chia tay giả sao, anh là có cái gì khó nói nên lời phải không, anh nói cho em biết, chúng ta cùng nhau đối mặt"

Phó Mộng Khê hai tay nắm lấy cánh tay Tiêu Chiến

"Tôi không có điều khó nói, cô không cần đoán mò, chúng ta đã sớm kết thúc, lúc trước giao ước không phải cô là người lỡ hẹn sao? Trước tiên không gặp, trước tiên mất đi liên lạc người đó không phải cô sao"

Tiêu Chiến rút tay ra

"Anh không phải là giận em sao, có phải là vì muốn chọc giận em nên mới ở cùng người khác"

"Không phải, tôi thật sự yêu thích người kia, cô biết, tôi chưa bao giờ nói dối"

Nói tới Vương Nhất Bác, ánh mắt Tiêu Chiến đều là vẻ dịu dàng

Nhưng đối với Phó Mộng Khê, giờ khắc này mình tựa như một chuyện cười

"Hắn đến cùng cho anh uống thuốc gì! Anh dĩ nhiên lại đi yêu một thằng đàn ông!"