Chương 17: Nhìn thoáng qua cũng biết hắn là một kẻ nghèo!

Tề Đàn lấy ra một con búp bê giấy cỡ lòng bàn tay, bảo Lý Mộng Nguyệt nhỏ một giọt máu lên đó.

Có máu, búp bê giấy như có sự sống, lập tức nhảy vào túi áo Lý Mộng Nguyệt.

Tề Đàn thấy Lý Mộng Nguyệt cứng đờ, liền giải thích: “Đó là búp bê thay thế, khi ma nam đến rước dâu, hắn sẽ coi búp bê đó là cô mà đưa đi.”

Lý Mộng Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, "Như vậy là tôi có thể thoát khỏi ma nam đó rồi sao?"

Tề Đàn lắc đầu, "Búp bê thay thế dù sao cũng không phải là người thật, chỉ có thể lừa được một thời gian ngắn."

Lý Mộng Nguyệt lại lo lắng.

Mặc Huyên khẽ cười khẩy.

"Sợ gì chứ? Chỉ là một con ma nam, cho dù đến thêm một đám nữa cũng không phải đối thủ!"

Vi Bân bước tới hỏi thăm như thể đã quen.

"Cậu em này tên gì vậy? Mối quan hệ của cậu với Tề đại sư là gì? Trước đây tôi chưa từng thấy cậu trên livestream?"

Mặc Huyên nhướng một bên mắt, nhìn Vi Bân một lượt từ trên xuống dưới, nói bằng giọng điệu khinh thường.

“Đồ xấu xí, mơ mộng hão huyền, ta là ai liên quan gì đến ngươi!”

Biểu cảm của hắn lập tức cứng đờ, vị đại sư này và tay sai của cô ta đều có bệnh à? Bây giờ đang phát sóng trực tiếp, dù không thích anh ta thì cũng phải giữ thể diện chứ!

Lý Mộng Nguyệt cuối cùng cũng nhớ ra, trong này chỉ Vi Bân không mời mà đến, cô lên tiếng đuổi khách.

"Vi Bân, tôi và anh thậm chí không phải bạn bè, anh cũng đừng giả vờ quan tâm, tôi không chào đón anh ở đây, mời anh đi cho!"

Vi Bân không thể nhịn được nữa.

“Ai bảo anh muốn đến? Anh đến đây để gặp đại sư, chứ không phải để gặp em!"

Lời nói này rõ ràng là mâu thuẫn, bởi vì trước đó Vi Bân vừa nói anh ta lo lắng cho Lý Mộng Nguyệt nên mới đến đây.

Lúc này, ngay cả fan của anh cũng không biết phải bênh vực anh thế nào.

[Thấy khó coi quá đi!]

[Nam diễn viên xuất sắc nhất năm nay phải gọi tên Vi Bân!]

[Anh, chị, em, cô, dì, chú, bác, đừng donate cho đám idol mạng rẻ tiền này!]

[Đuổi đến vậy còn không đi, thấy phiền thay chị gái!]

[Mấy người thật quá đáng, anh Bân chỉ nói nhầm xíu thôi, có cần phải căng thẳng như vậy không?]

[Ngửi thấy mùi cặn bã.]

Giọng điệu Tề Đàn lạnh lùng.

"Anh tên Vi Bân, ngoại hình tầm thường, học vấn tầm thường, gia thế cũng tầm thường, vậy mà thái độ lại kiêu căng ngạo mạn."

"Trên đường phụ nữ chỉ nhìn anh một cái, anh đã nghĩ rằng cô ấy đã phải lòng anh từ cái nhìn đầu tiên, nhớ mãi không quên."

"Tỏ tình mà bị từ chối, anh lại cho rằng người đó có tiêu chuẩn cao, coi thường anh! Còn thầm thề đợi đến khi thành công nhất định phải cho họ bẽ mặt!"

"Cũng không trách anh, ai bảo trong khi bạn bè đồng trang lứa đều đang nỗ lực, anh lại chỉ nghĩ đến chân của hoa khôi trường, ôm mộng đẹp của mình."

"Ngay cả sau khi trở thành streamer, anh cũng lợi dụng việc hạ thấp, chê bai người khác để kiếm cảm giác thỏa mãn và lượng truy cập, khiến nhiều streamer nhỏ phải rời khỏi mạng xã hội."

"Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sai, chỉ nghĩ rằng mình sinh nhầm thời điểm, không gặp được quý nhân nâng đỡ, tôi nói có đúng không?"

Vi Bân mặt mày khó coi.

Anh ta quên mất rằng vị đại sư này có tài năng phi thường, những tâm tư nhỏ nhoi của anh ta hoàn toàn không thể qua mắt được cô!

Hắn dứt khoát thừa nhận, "Đại sư nói đúng, nhưng có những suy nghĩ như vậy cũng là điều bình thường thôi, bởi vì con người sống trên đời phải có mục tiêu chứ!"

Tề Đàn nhướng mày, “Vậy nên mục tiêu của anh là sau khi tỏ tình thất bại, anh đã tặng cho Lý Mộng Nguyệt một con con gấu bông có gắn camera ẩn, muốn quay lại video riêng tư của cô ấy để tống tiền..”

“Cô nói bậy!”, Vi Bân kích động, lên tiếng ngắt lời.

Tề Đàn lười tranh cãi, tìm thấy con gấu bông trong nhà Lý Mộng Nguyệt, tiện thể báo cảnh sát.

“Đi mà nói với cảnh sát về mục tiêu vĩ đại của anh!”

Mãi cho đến khi Vi Bân bị đưa đi, Lý Mộng Nguyệt vẫn chưa hoàn hồn.

“Con gấu bông đó là do Vi Bân tặng lúc tốt nghiệp, không ngờ bên trong lại có camera!”

Cô rùng mình sợ hãi, cũng may là cô ghét Vi Bân, nên cũng ghét luôn con búp bê đó, sau khi mang về nhà liền trực tiếp ném nó vào góc.

Nếu không, hắn đã có thể có những video riêng tư của cô, đến lúc đó chắc chỉ có thể răm rắp nghe lời hắn.

"Đại sư, cô chính là ân nhân cứu mạng của tôi!", Lý Mộng Nguyệt lòng đầy biết ơn.

Tề Đàn giữ vẻ mặt bình tĩnh, "Chỉ là việc nhỏ."

Cũng coi như tên này xui xẻo, tự mình đưa đến tận cửa, còn tự mình đưa mặt cho cô đánh, cô chỉ có thể miễn cưỡng nhận thôi.

Kẻ duy nhất không vui là những cư dân mạng đang xem livestream của Vi Bân, vì livestream đã bị đóng, không thể xem phần tiếp theo.

Thời gian trôi đi, rất nhanh đã đến nửa đêm.

Không biết từ lúc nào, xung quanh đã không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa, những chiếc xe thỉnh thoảng chạy qua, những con cú đêm không ngủ, v.v. tất cả dường như biến mất, chỉ còn lại sự tĩnh lặng rợn người.

Đèn đường bên cạnh khu phố bỗng nhấp nháy, một đoàn rước dâu khiêng kiệu hoa đột nhiên xuất hiện.

Trong tiếng nhạc vui mừng rộn ràng, tiếng kèn sáo đặc biệt chói tai, đoàn rước dâu như cơn gió, lướt đến trước cửa nhà Lý Mộng Nguyệt.

"Vợ ơi, anh đến đón em về nhà, mau mở cửa!"

Một con ma nam mặc đồ cưới, khuôn mặt nhòe nhoẹt máu thịt, gõ vào cửa.

Không nhiều cũng không ít, vừa vặn bốn người.

Ngay lúc hắn nghĩ rằng đối phương không dám ra, chuẩn bị phá cửa xông vào thì cánh cửa đột nhiên mở ra.

Cô dâu mặc áo cưới, duyên dáng đứng thẳng, khuôn mặt bị che kín bởi khăn voan đỏ.

"Mộng Nguyệt?" Ứng Vĩ nghi ngờ.

Mới hai ngày trước người phụ nữ này còn ra sức từ chối, sao hôm nay lại ngoan ngoãn như vậy? Còn thay váy cưới nữa?

Cô dâu đưa tay ra, giọng nói dịu dàng pha chút quyến rũ.

"Chồng ơi, em đã đợi anh lâu rồi, chúng ta đi thôi."

Giọng nói này là của Lý Mộng Nguyệt, hơi thở nãy cũng là của cô.

Ứng Vĩ gạt bỏ sự nghi ngờ trong lòng, ánh mắt tràn đầy vẻ đắc ý.

"Sớm nghe lời như thế này có phải tốt hơn không? Yên tâm đi, anh vẫn rất thương vợ, sau này sẽ bảo lão già kia đốt nhiều xe cộ, nhà cửa hơn, Lamborghini, Porsche gì cũng là chuyện nhỏ, tốt hơn nhiều so với lúc sống!"

Cô dâu không nói gì, bị Ứng Vĩ dắt tay đưa vào kiệu hoa.

Chìm trong niềm vui sướиɠ đắc ý, Ứng Vĩ không hề nhận ra rằng động tác của cô dâu hơi cứng nhắc.

Mặc Huyên cầm điện thoại, vẻ mặt không kiên nhẫn.

"Nhìn thoáng qua cũng biết hắn là một kẻ nghèo, đón dâu sơ sài hết sức, người khiêng kiệu cũng không phải do ma nhập, chẳng có gì đáng xem cả."

Tề Đàn liếc nhìn một cái, "Vậy thì ngươi về canh chừng Lý Mộng Nguyệt, để Kỷ Mạn đi theo ta quay phim."

Mặc Huyên né tránh ánh mắt, "Thôi, ta sẽ đi theo ngươi, con ma họ Kỷ kia chưa từng trải đời, mắc công lại dọa chết cô ta!"

“Ha!” Tề Đàn cười khẩy, không vạch trần lời thoái thác của cậu ta.

Ma sao có thể bị dọa chết? Còn không phải do ngươi quá nhàm chán, rảnh rỗi muốn góp vui sao!

Kiệu hoa kèn trống vang lừng khắp một đường, cuối cùng trở về nhà họ Ứng.

Mẹ ruột của Ứng Vĩ, cũng là bà lão mà Lý Mộng Nguyệt đã gặp ở ngã tư đường, mặc đồ lễ, mặt mày hồng hào.

“Con trai, không ngờ lúc sống con không ra gì, sau khi chết vẫn có thể tự mình tìm được vợ, sau này con có bạn đời rồi, phải biết giữ gìn bản thân, đừng...”