Chương 18: Nó chỉ ghen tị với Tư Tư mà thôi!

“Bà không thấy phiền hả, không nhìn xem đây là lúc nào à? Có chuyện gì không đợi lúc khác nói được sao?”, Ứng Vĩ bực mình ngắt lời.

Bà lão khựng lại, sau đó lập tức nở nụ cười rạng rỡ, mời hai người vào nhà.

"Là mẹ sai, thôi nào, hai con mau vào đây!"

Vừa nói, bà vừa đưa tay ra định kéo cô dâu, không ngờ khi vừa chạm vào, cô dâu bỗng dưng biến mất, chỉ còn lại một con búp bê giấy lắc lư rơi xuống đất.

Bà lão ngớ người, "Con trai à, sao vợ con lại là búp bê giấy?"

"Búp bê giấy cái gì! Rõ ràng là con điếm kia đã tính kế ta!"

Ứng Vĩ tức giận không thể kiềm chế, vết thương trên mặt càng trở nên dữ tợn.

Hắn ta lập tức muốn quay lại nhà họ Lý tìm Lý Mộng Nguyệt tính sổ, bỗng nhiên phát hiện sau lưng có hai người đang đứng.

"Lợi dụng sơ hở, tự ý âm hôn với người sống, ngươi có biết tội không?", Tề Đàn vẻ mặt lạnh lùng.

Nhìn vào đôi mắt đen như mực kia, Ứng Vĩ vô thức run rẩy, cảm nhận được sự sợ hãi từ sâu thẳm tâm thức.

Hắn ta quay đầu định bỏ chạy, nhưng chỉ bằng một ánh mắt của Tề Đàn đã khiến hắn không thể nhúc nhích.

Mẹ Ứng Vĩ bối rối.

"Tội gì chứ? Con trai tôi và một cô gái mới mất phải lòng nhau và chuẩn bị kết hôn, đây là chuyện đôi lứa tự nguyện, phạm tội gì?"

"Hắn ta đã lừa dối bà." Tề Đàn giải thích.

"Vài ngày trước, khi bà đốt giấy cúng vong cho con trai ở ngã tư đường, bà đã gặp một cô gái họ Lý, tình cờ con trai bà cũng thích cô ấy, bất chấp việc cô ấy là người sống, đã dụ dỗ cô ấy kết âm hôn."

"Nếu hôn lễ hôm nay thành công, Lý Mộng Nguyệt sẽ chết, con trai sẽ bà trở thành hung thủ gϊếŧ người và bà cũng là đồng phạm."

Bà lão không thể tin vào mắt mình, nhìn con trai

"Không phải con bảo người kia cũng là ma sao? Con trai à, con đang tạo nghiệp đấy!"

Ứng Vĩ vẫn tỏ ra khinh thường, “Con người ai rồi cũng phải chết, chết sớm hay chết muộn có khác gì nhau?”

Tề Đàn lập tức thu hồi linh hồn của Ứng Vĩ.

Với loại người này, có nói thêm bao nhiêu nữa cũng không khiến họ nhận ra lỗi lầm của mình.

Trước khi đi, mẹ Ứng Vĩ do dự mở lời.

"Cô gái, cô thay tôi xin lỗi Lý tiểu thư nhé, tất cả là lỗi của tôi đã nuôi ra một đứa con bất hiếu, cứ tưởng nó chết rồi sẽ thay đổi, không ngờ..."

Nói đến đây, bà lão khóc nức nở.

Tề Đàn không an ủi, không níu kéo.

Hành động sai trái của Ứng Vĩ chẳng phải là do sự nuông chiều vô đáy của cha mẹ sao? Có nhân ắt có quả, không ai hoàn toàn vô tội.

Tề Đàn quay lại Lý gia để lại cho Lý Mộng Nguyệt một lá bùa bình an, sau khi đăng tải video và về nhà đã là 2 giờ sáng.

Tề Đàn kiệt sức ngã đầu ngủ.

Sáng sớm, tiếng chuông cửa vang lên như một lời nguyền thôi miên.

Ngay sau đó, điện thoại của Tề Đàn cũng reo lên, cô bắt máy.

"Tốt nhất là anh nên có chuyện quan trọng cần nói!"

Bị buộc phải dậy mở cửa, Tề Đàn mặt mày đen sì, tỏa ra khí u ám.

Chu Cảnh Hồng nhìn cô với vẻ miệt thị, "Tư Tư từ 8 tuổi đã không còn ngủ nướng nữa, loại người như cô đúng là không có tí tự chủ nào!"

“Ha!” Tề Đàn cười nhạo.

“Chu Tư Tư tốt như vậy, vậy anh về nhà lấy cô ta đi, đến đây làm gì!”

Bị vạch trần tâm tư, Chu Cảnh Hồng lập tức nổi đóa.

“Tề Đàn, tôi là anh trai ruột của cô đấy!”

“Tóm lại anh muốn nói gì? Không nói thì cút!”, Tề Đàn cau có.

Chu Cảnh Hồng không quên mục đích của mình, hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng khuyên nhủ, “Tề Đàn, em dù sao cũng là người nhà họ Chu, anh và em có chung dòng máu.”

“Anh thừa nhận trong việc hiến thận, thái độ của Chu gia quá cứng rắn khiến hai bên không vui vẻ gì, nhưng chúng ta là một gia đình, chuyện nhỏ này không cần phải xé ra to."

"Nhà họ Chu nuôi dưỡng Tư Tư hơn hai mươi năm, đã coi cô ấy như một thành viên trong gia đình, giống như em và bà của em vậy, em hiểu được chứ?"

Tề Đàn cười lạnh, "Nói đi nói lại, anh vẫn muốn tôi hiến thận cho Chu Tư Tư phải không?"

"Chúng ta là một gia đình, Tư Tư cũng là em gái của em, đừng nói gì đến chuyện hiến hay không hiến, đã là người một nhà giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên." Chu Cảnh Hồng nói.

Tề Đàn hỏi lại, "Vậy sao anh không hiến?"

Chu Cảnh Hồng sững sờ, "Thận của em mới tương thích với Tư Tư, đương nhiên là do em hiến."

Tề Đàn bật cười, "Tôi và Chu Tư Tư không có quan hệ huyết thống mà lại bảo thận tương thích, còn tôi với anh là anh em ruột, tôi nghĩ cái thận đó của anh cũng phù hợp với Tư Tư đấy, hay là thử xem?"

Chu Cảnh Hồng cau mày, "Tề Đàn, cô đừng gây sự!"

Tề Đàn cạn lời, chuyện này Chu gia đã biết từ lâu, nhưng vì bản chất ích kỷ khiến họ chỉ nghĩ cho bản thân mình, đùn đẩy trách nhiệm sang Tề Đàn.

“Dù sao tôi cũng không hiến, mấy người tự đi mà cân nhắc!”

Chu Cảnh Hồng mất hết kiên nhẫn, đe dọa, “Tề Đàn, cô không sợ bà cô có mệnh hệ gì sao?”

Tề Đàn cong môi, "Quên nói với anh, bà tôi đã chuyển đến Bệnh viện Nhân dân số 1 rồi, nhà họ Chu mấy người muốn nhúng tay vào thì cứ việc, nhưng cẩn thận kẻo bị chặt móng vuốt!"

"Cô đề phòng chúng tôi sao!" Chu Cảnh Hồng cau mày.

Tề Đàn trợn mắt, "Anh có thể đe dọa, tôi không thể phòng ngừa trước à?"

Nói chuyện với kẻ ngu dốt cũng không có ích gì, Tề Đàn "Cạch" một tiếng đóng sầm cửa lại.

"Sáng sớm đã gặp tên thần kinh, đúng là xui xẻo!" Tề Đàn chửi rủa.

Mèo Đen liếʍ liếʍ móng vuốt, "Có cần ta giúp ngươi dạy dỗ hắn không?"

"Ta tự có tay!", Tề Đàn đi thẳng vào phòng ngủ, ngủ nướng!

Mèo Đen nằm dài trên ghế sofa, buồn chán.

Hừ, bao giờ mới được làm gì cho ra trò đây?

Nó gần như quên mất lần cuối cùng mình đại chiến với tà ma ba trăm hiệp là lúc nào rồi, con mèo này sắp rỉ sét rồi.

Dưới lầu, trong một chiếc xe sang trọng, Chu Cảnh Hồng gọi điện cho Chu Vĩ Chí.

“Tề Đàn hoàn toàn không nghe lời! Con đã dùng cả tình lẫn lý để thuyết phục, nói mãi mà cô ta vẫn không đồng ý hiến thận cho Tư Tư, thậm chí cô ta đã sớm chuyển bà lão đó sang bệnh viện công, dọa cũng không có tác dụng, nhưng mà..."

Chu Cảnh Hồng ngập ngừng.

"Nhưng mà cái gì?" Chu Vĩ Chí hỏi.

"Tề Đàn nói, cô ta và con là anh em ruột, không có lý gì cô ta có thể ghép thận thành công với Tư Tư, có lẽ con cũng nên thử..."

Chu Vĩ Chí im lặng một giây.

"Đừng nghe nó nói bậy, nó chỉ đang ghen tị với Tư Tư, không muốn thấy chúng ta đối xử tốt với Tư Tư! Chuyện này con không cần bận tâm nữa, ta sẽ nghĩ cách, để nó ngoan ngoãn đồng ý hiến thận cho Tư Tư!"

Chu Cảnh Hồng gật đầu, "Vâng."

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Chu Cảnh Hồng suy ngẫm, anh ta dù sao cũng là người trưởng thành, biết có những chuyện nhìn thấu nhưng không nói.

Cha có thể có toan tính riêng, nhưng sức khỏe của Tư Tư thì không thể chờ đợi.

Nếu Tề Đàn nhất quyết không hiến thận, vậy anh ta cũng chỉ còn cách thử xem.

Tề Đàn ngủ một giấc say đến tận trưa.

Kỷ Mạn nhắc nhở.

"Thưa ngài, tiểu thư Tô Diễm đã gọi điện cho ngài lúc 10 giờ hơn, tôi cũng đã nhận được rất nhiều tin nhắn riêng, hình như ai đó đã cố tình đăng bài trên Weibo nhắm vào ngài."

Tề Đàn lấy điện thoại ra xem, càng xem càng buồn cười.

Cái tài khoản người dùng có tên "Láng giềng nhà bên" này không biết từ đâu tìm được ảnh thời trung học của nguyên chủ rồi bắt đầu vu khống vô căn cứ, nào là đánh nhau, bắt nạt bạn học, trốn học trèo tường, yêu đương với dân xã hội đen...

Viết còn ly kỳ hơn cả những câu chuyện trong livestream của mình!