Chương 7

“Được thôi, giờ tôi lập tức đi xem đôi mắt của bà nội tôi. Nếu cô dám gạt tôi, dù có tới tận chân trời góc bể ông đây cũng đuổi cùng gi.ết tận cô!”

Chu Thịnh cầm điện thoại rồi đứng dậy, màn hinh rung lắc một trận.

Phòng của bà nội Chu Thịnh ở trên lầu hai. Lúc anh ta gõ cửa bước vào thì bà ấy đang nằm trên một chiếc ghế tựa nghỉ ngơi, bên cạnh đốt một ít trầm hương, ghế tựa kẽo cà kẽo kẹt nhìn thảnh thơi thật sự.

Chu Thịnh liếc nhìn lư xông trầm hương trên bàn, cầm lấy nó đi đến trước mặt bà của anh ta.

“Bà nội ơi, sao bà lại nghĩ hương này kêu là trầm hương thế?”

Bà ấy mở mắt ra.

“Ừm? Trầm hương có tên khác là trầm thuỷ hương, hương này có thể chìm trong nước.”

“Thế nặng như vậy không biết có thể thổi bay không ta?”

Chu Thịnh thổi một hơi mạnh vào lư xông trầm hương, tro bụi dính đầy mặt của bà anh ta, bà ấy lập tức hét lên.

“Thằng nhãi ch.ết tiệt này, con làm gì đấy!”

“Con xin lỗi, con xin lỗi, để con lau cho bà nội nha.”

Không thể không nói Chu Thịnh cũng có vài phần lanh trí. Anh ta mở đèn pin điện thoại lên, hướng camera ngay mắt của bà ấy khiến mọi người trước màn hình đều có thể nhìn thấy rõ.

Dưới một chùm sáng mạnh như vậy nhưng đồng tử không có bất kỳ một phản ứng gì.

Khu bình luận bùng nổ lần thứ n.

[Mẹ ơi, con sợ lắm rồi!]

[Đăng tấm ảnh này lên để lá cờ đỏ năm ngôi sao sẽ bảo vệ mọi đứa trẻ Trung Quốc a a a a.]

[Người có công với tổ quốc không sợ bất cứ thế lực tà ma nào!]

[Mấy người đừng nói điên nói khùng nữa. Này Chu Thịnh, tôi là bác sĩ đây. Đồng tử không phản xạ với ánh sáng có thể do người đó có bệnh về mắt, cũng có thể là do rối loạn chức năng não bộ, tụt huyết áp đột ngột cũng có thể gây ra tình trạng này, ngày mai cậu dẫn bà nội cậu đến khoa thần kinh kiểm tra chút đi!]

Chu Thịnh nhìn màn hình chằm chằm với vẻ mặt phức tạp, thấy cậu bác sĩ kia nói, anh rõ ràng thở phào một hơi.

“Bà nội đúng là có hạ huyết áp.”

[Ủa alo——— sao lại có loại trùng hợp thế này được———]

[Thật sự nghi ngờ chủ phòng đã sớm tra qua tư liệu của nhà họ Chu rồi âm thầm bày mưu tính kế lừa đảo!]

[Nhưng chủ phòng nói có sai đâu, là Chu Thịnh tự kết nối mà, nếu là sắp đặt sẵn thì làm sao có thể như vậy? Tôi tin tưởng chủ phòng, anh mau chạy đi Chu Thịnh.]

[Chạy nhanh +1.]

[Chạy nhanh +10086.]

[Chạy cái đầu tụi bây, bộ tin vào khoa học khó lắm hả? Hôm nay tôi để bình luận trấn ở đây, ai chạy chính là đồ ngốc, Chu Thịnh nếu cậu chạy sẽ lập tức tôi sẽ lập tức thoát fan chuyển qua làm antifan.]

Khu bình luận lại thêm một hồi mưa bom bão đạn, tôi đau đầu xoa xoa mặt thở dài.

“Lúc này cũng chỉ còn một biện pháp cuối cùng.”

Tôi nhìn thời gian bên phía dưới góc phải màn hình, bì thi chỉ còn hai giờ nữa sẽ thi biến.