“Mộ Dung Nguyệt, hiện tại chỉ có cô có thể giúp tôi—— Cô bói toán xem tôi đang ở nơi nào, tôi xin cô, chờ tôi thoát ra, tôi nhất định sẽ dùng một số tiền lớn hậu tạ cô.”
Người hâm mộ Chu Kỳ cũng nối gót cầu xin tôi.
[Mộ Dung Nguyệt, vừa rồi tôi không nên nói cô lăng xê, thật xin lỗi. Tôi là fan Chu tỷ mười năm rồi, tôi xin cô cứu cô ấy đi mà!]
[Mộ Dung Nguyệt, cô cứu Chu tỷ đi, về sau tôi không không bao giờ nghi ngờ cô nữa.]
[Tôi cũng đồng cảm với Chu tỷ nhưng mấy người thật sự tin rằng chủ phòng sẽ tìm được cái hang đó sao? Cảnh sát còn nói ngày mai mới xác định được vị trí, suy nghĩ của mấy người quái thật đấy!]
[Đây là hy vọng cuối cùng của Chu tỷ, ai cần mày ở đây nhiều chuyện, cút dùm cái!]
Khu bình luận tiếp tục đại chiến ba trăm hiệp, tôi cười khổ lắc đầu.
“Chu Kỳ này, tôi chỉ là một blogger giám định nên sẽ chẳng biết bói toán. Cho dù tôi là đại sư đoán mệnh, cũng không có khả năng nào tìm được vị trí cụ thể của cô, nhiều nhất thì chỉ tìm được phương hướng nhất định mà thôi.”
[Đấy thấy chưa, tôi đã nói Mộ Dung Nguyệt không có cách, mấy người vậy mà còn mắng tôi.]
[Đúng đó! Mấy bạn fan đừng quá kích động, những thời điểm như này chỉ có thể trông chờ vào cảnh sát thôi.]
Chu Kỳ đầy tuyệt vọng dựa vào vách đá.
“Tôi không đợi được đến ngày mai, tôi không thể ở lại đây một đêm được, tôi sẽ ch.ết ở đây——”
Như thể đáp lại lời cô ấy, tiếng thú gầm khàn khàn lại vang lên, hiển nhiên đã gần hơn so với trước.
Người xem bối rối.
[ Âm thanh này đáng sợ quá, tôi sợ muốn tè ra quần!]
[Đúng rồi đó, đây là ba bốn mét dưới lòng đất, bên cạnh rốt cuộc là loại thú gì chứ?
]
[Chẳng lẽ là tê tê? Hay là con thú nào chỉ ở dưới đó, chúng ta có thể dựa vào đặc thù của nó để phán đoán ra vị trí của Chu tỷ? ]
Thú dưới lòng đất sao?
Trong đầu tôi bỗng hiện lên một suy nghĩ đáng sợ, xong lại nhìn kỹ lại cảnh phía sau lưng Chu Kỳ, càng nhìn sắc mặt càng kém.
Những bức tường đất lồi lõm gồ ghề đó, tất cả đều là dấu vết của xẻng công binh.
Đây là động do người đào trộm!
“Chu Kỳ cô nghe tôi nói, trước cô tìm xem gần bên có đồng xu, mảnh sứ vỡ linh tinh hay gì không, nếu cô tìm được thì nói với tôi, có lẽ tôi sẽ có biện pháp có thể cứu cô!”
“Thật sao?”
Mắt Chu Kỳ sáng ngời, lập tức ngồi bật dậy, lần mò trên mặt đất rồi trên vách đá một hồi.
[Chủ phòng đang nói gì vậy, nơi hang sâu như này sao có đồng xu được chứ?]
[Đúng vậy, tôi cũng không hiểu cô ấy định làm gì? Ơ—— đậu—— Chu tỷ, bên trái, trên vách đá bên trái của chị có một vệt nhỏ khác với màu đất đá bên cạnh, chị đào ra thử xem!]
Chu Kỳ tìm đến theo lời người xem nói, dùng sức kéo ra, quả nhiên đã bẻ gãy được phân nửa đồng xu.
“Thật sự có đồng tiền! Mộ Dung Nguyệt, đây là cái gì?”