Chương 39

[Tôi hiểu rồi, Chu tỷ chắc là bị rơi vào hang đào trộm!]

[Đúng đó, nãy giờ tôi đã thấy là lạ rồi, nơi dã ngoại thì sao có hang động hẹp như vậy, mọi người xem trên vách đá đều là dấu xẻng đào bới, đây là do trộm mộ đào!]

[Mọi người ngốc quá đi! Dựa vào mộ vật bồi táng có thể phán đoán được niên đại của ngôi mộ cùng chủ nhân của nó, sau đó là có thể tìm được vị trí huyệt mộ rồi!]

[Có từng xem Ma Thổi Đèn chưa? Tầm long phân kim khán triền sơn, nhất trùng triền thị nhất trùng quan. Cổ mộ đều căn cứ vào phong thủy mà chọn huyệt mộ. Nên đại sư có bản lĩnh bây giờ cũng có thể thông qua phong thủy tìm được lăng mộ!]

[ Này là thật chứ không phải tiểu thuyết à? Trâu bò vãi, Chu tỷ được cứu rồi!]

Nhìn những bình luận vun vυ"t lướt qua, khóe miệng Chu Kỳ cong lên nhưng ngay sau đó lại sượng cứng trên mặt.

[Nói vậy Chu tỷ đang ở dưới đáy mộ? Hình như càng đáng sợ hơn rồi.]

[Đúng vậy đó, sau trong mộ lại có tiếng động vật kêu? Chắc không phải quỷ cổ mộ chứ?]

Tôi vội ho nhẹ một tiếng.

“Khụ khụ, đừng nói nhảm, vẫn có vài loại động vật trốn trong bãi tha ma, linh miêu rất thích ở trong cổ mộ, không phải ma quỷ gỉ đâu.”

Tuy nhiên linh miêu chỉ sống chủ yếu ở trung và hạ lưu sông Trường Giang, xét theo độ ngấm nước của vách đá trong hang đào trộm này thì dường như không phải, tiếng gầm đó rất có thể là của thú trấn mộ trong truyền thuyết.

Thu trấn mộ cực kỳ hung hiểm, nếu đêm nay không tìm được Chu Kỳ thì tám chín mười phần cô ấy sẽ chẳng thấy được ánh mặt trời ngày mai.

“Này Chu Kỳ, cô lấy đồng tiền xu đó lau khô rồi đưa cho tôi xem thử.”

Chu Kỳ lấy đồng tiền xu chà xát vào gấu áo, sau đó để ở trước màn hình.

Ánh sáng trong đáy hang tâm tối nhưng cũng nhờ ánh sáng của màn hình nên tôi vẫn có thể thấy rõ bốn chữ to trên đó.

Trong lòng tôi chợt thấy lạnh buốt.

Đó là mấy chữ “Quốc bảo Đại Nguyên”.

“Quốc bảo Đại Nguyên” là do Nguyên Vũ Tôn Hải Sơn đúc vào thời nhà Nguyên, bị mọi người nghi là đồng tiền mẫu để khai lò, hay có thể là dùng để chúc mừng một lễ kỷ niệm gì đó, số lượng vô cùng khan hiếm.

Thời nhà Nguyên lưu hành tiền giấy, tiền tệ vốn dĩ đã ít, chứ nói chi đến đồng tiền xu bản giới hạn này. Hiện tại trên thị trường đồ cổ, mỗi cái “Quốc bảo Đại Nguyên” này có giá từ một trăm vạn trở lên.

Sắc mặt tôi trở nên rất xấu.

“Đây có thể là lăng mộ của một quý tộc thời nhà Nguyên.”

Chu Kỳ phấn kích chà xát đồng tiền đó.

“Thật tốt quá Mộ Dung Nguyệt, có phải cô sẽ sớm tìm thấy tôi không?”

Tôi cụp mắt không dám nhìn cô ấy.

“Thật xin lỗi Chu Kỳ, lăng mộ thời nhà Nguyên gần như không thể tìm thấy.”

[Ý gì đây? Không phải vừa rồi còn có người nói phân kim định huyệt sao? Sao giờ lại tìm không thấy rồi?]

[Ừm đó. Chủ phòng không có bản lĩnh thì đừng có nổ! Cho người ta hy vọng rồi làm người ta tuyệt vọng, không thấy quá đáng sao? ]