Chương 37

“Tôi không đợi được đến ngày mai, nơi này có cái gì đó, tôi——”

Chu Kỳ vừa dứt lời, trong micro đột nhiên truyền đến một tiếng dị thú gầm rú, thanh âm trầm thấp khàn khàn, làm cho người ta sởn gai ốc.

Trong chốc lát người xem trước màn hình da đầu tê dại.

[ Đậu! Đó là tiếng gì vậy?]

[Là hổ sao? Cũng không giống, hay là sư tử, linh cẩu?]

[Lầu trên cho rằng đây là thảo nguyên Châu Phi sao, đâu ra sư tử, linh cẩu!]

[Chắc có lẽ là bọn bắt cóc nuôi chó ở trên kia để trông coi Chu tỷ đó.]

Chu Kỳ bịt kín miệng lại, cả người lùi về sau áp sát vào vách đá, nước mắt không kiềm được lăn dài.

Qua một hồi lâu âm thanh kia dần biến mất, Chu Kỳ khóc lóc lắc đầu.

“Thanh âm đó không phải truyền từ trên mặt đất, nó ở trong vách.”

“Tôi biết nó ở trong tường, nó ngày càng đến gần tôi hơn!”

[ Chu tỷ đừng căng thẳng cũng đừng sợ hãi, có lẽ đó là loại thú gì do bọn bắt cóc nuôi thôi. Nếu bọn chúng bắt cóc chị thì chắc chắn sẽ không để dã thú làm tổn thương chị đâu.]

[Đúng đó Chu tỷ, chị đừng sợ, chị bình tĩnh lại, ngày mai cảnh sát đến rồi.]

Khu hình bình luận mồm năm miệng người thay nhau an ủi Chu Kỳ, nhưng cô ấy lại tràn đầy tuyệt vọng.

“Không phải bọn bắt cóc!”

“Bọn chúng cắm trại ở nơi hoang dã, tôi thừa dịp chạy trốn, chạy hồi lâu thì té xỉu, khi tỉnh lại thì ở chỗ này, không phải do bọn bắt cóc.”

Chu Kỳ nói năng lộn xộn nhưng người xem rất nhanh đã hiểu được.

[Ý là chị trốn thoát từ trong ty bọn bắt cóc, sau đó rớt hố?]

[Đây là điện thoại của bọn bắt cóc sao, cô cướp được hả?]

[Sao lại có hang sâu như vậy? Đây là nơi ẩn nấp của bọn thú hoang à?]

[Chu tỷ, chị có thể tự mình leo lên được không?]

Chu Kỳ che mắt cá chân rồi lắc đầu, hướng camera lên trên đỉnh đầu cho chúng tôi xem.

Một cái hang sâu đường kính ước chừng sáu mươi bảy mươi centimet, lối vào hang dài hẹp cách ít nhất ba bốn mét, bốn vách đá không có điểm tựa nên không thể trèo lên được.

[Cho nên bọn bắt cóc ở bên ngoài có khả năng sẽ tìm được Chu tỷ, bọn dã thú trong hang cũng có thể đào xuyên qua vách đá tổn thương Chu tỷ? Trời đậu, này thật đáng sợ quá đi!]

[Đợi không được cảnh sát thôi thì hét lên gọi bọn bắt cóc đi, lớn tiếng kêu cứu để bọn bắt cóc kéo cô lên, không tốt hơn so với bị dã thú không tên không tuổi ăn thịt sao?]

[Chơi đá riết khùng hả! Thật vất vả mới thoát được mà lại muốn chui vào tay bọn chúng lần nữa?]

[Đúng đó! Hơn nữa làm sao ông biết lớn tiếng kêu cứu sẽ không chọc giận dã thú bên cạnh? Vừa rồi Chu tỷ còn chẳng dám nói chuyện đó ông không thấy sao, nghĩ ra cái trò gì thế này, thật ngu ngốc!]

Khu bình luận lại cãi nhau mịt mờ khói lửa. Chu Kỳ sợ hãi nắm chặt cổ áo sơ mi, mạnh mẽ lắc đầu, đôi mắt đầy trông mong nhìn tôi.

“Bọn chúng—— Tôi không muốn lại bị chúng bắt lại nữa.”