Chương 3

“Có thể bố anh đã giấu đi sự thật, anh nên tìm ông ấy hỏi một chút.”

Chu Thịnh tức đến bật cười.

“Chỉ là một cái tách thôi mà, lẽ nào bố tôi lại lấy đồ giả để trong phòng làm việc?”

“Được thôi giờ tôi lập tức gọi ông ấy, nếu ông nói là thật thì cô đem cái giá niêm yết này xóa luôn cho tôi, từ nay về sau đừng nghĩ đến cái danh thẩm định đồ cổ nữa!”

Chu Thịnh lấy điện thoại ra gọi cho bố anh ta, tiếng chuông từng đợt từng đợt vang lên nhưng mãi vẫn không ai nghe máy.

[Tôi xem tin tức thấy Chu tổng hình như đã ra nước ngoài để thu mua xí nghiệp rồi, chắc giờ này không nhận điện thoại được đâu.]

[Chu tổng thảm ghê, ngồi không cũng bị nồi rớt trúng. Một dự án thu mua mấy tỷ mà người bị người ta bôi nhọ nói dùng đồ cổ pha kè vài ngàn tệ.]

[Tôi lại cảm thấy chủ phòng nói không hẳn sai đâu, nhìn Chu tổng vẫn luôn chân chất mộc mạc mà. Hơn nữa theo lời chủ phòng thì chiếc tách đúng là tinh xảo quá mức, nói không chừng là đồ dỏm thật đó.]

Chu Thịnh rất muốn chứng minh tôi là phường lừa gạt nhưng điện hoài vẫn điện không được, mà bên dưới khu bình luận có vài người bênh vực tôi khiến anh ta càng thêm tức giận.

Anh ta lại ấn mua thêm lần nữa, sau đó dáo dác nhìn xung quanh, rồi bỗng kéo qua một bàn tay đặt trước màn hình.

“Được rồi, cái tách trước đó bỏ qua đi. Không phải thứ gì cô cũng nhìn ra được niên đại sao? Đến đây xem thử cái này của triều đại nào?”

Tôi nhìn thoáng qua bàn tay chỉ gầy yếu còn da bọc xương trên màn hình, ngay lập tức kinh hồn bạt vía.

“Bì thi ngàn năm?”

Bão bình luận.

[Cái gì thi cơ?]

[Mọe! Đam mê của người có tiền lạ lùng ghê, còn sưu tầm thi thể nữa.]

[Bì thi là cái gì? Xác ướp hả?]

[Tôi thấy chủ phòng nhìn lầm rồi đấy. Trên bàn tay Chu Thịnh cho cô ấy xem còn đeo vòng phỉ thuý nữa kìa, cô ấy nói bì thi là gì chứ?]

Chu thịnh sững người một chút, sau đó phản ứng lại, vỗ bàn cười ha ha.

“Mộ Dung Nguyệt, cmn cười chết tôi.”

“Tôi bảo cô xem vòng cô lại đi xem tay, còn nói biết phân biệt niên đại, đúng là cmn cười c.hết ông đây ha ha ha….”

Chu Thịnh không màn hình tượng, ở trước màn hình ôm bụng cười ngặt nghẽo, cả người run run.

Anh ta vừa cười vừa kéo tay người đó đi qua.

“Bà ơi, đến chào mọi người một chút nè.”

Khuôn mặt một bà cụ bỗng thấp thoáng trước màn ảnh, bà của Chu Thịnh không vui đánh anh ta một cái.

“Đã muộn thế này, con đừng xem điện thoại nữa, mau ngủ sớm đi.”

Người xem điên cuồng spam dưới khu bình luận.

[Mẹ tôi hỏi sao tôi lại cười như tiếng heo kêu thế kia.]

[Đây là pha giám định đồ cổ lật xe nghiêm trọng nhất trong lịch sử, đem bà của người ta nói thành bì thi ngàn năm ha ha ha ha, quá đáng thật sự!]

[Uổng công hồi nãy tôi còn thấy hơi tin tin chủ phòng, vả mặt đến nhanh quá trời.]

[Còn chưa tắt livestream, tố chất tâm lý đủ mạnh đó.]