Chương 2

Người hâm mộ mồm năm miệng mười, đa phần đều là mắng tôi, ngẫu nhiên vẫn nhảy ra vài người bênh tôi, nhưng cuối cùng cũng bị vùi dập trong mấy tá bình luận khác.

[Chủ phòng không có nói dối đâu, mỗi lần cô ấy giao dịch tôi đều có xem, bình phẩm rất chuyên nghiệp luôn!]

[Bớt xạo đê! Nhiều phòng livestream như vậy mà lầu trên chỉ xem mỗi ở đây á? Rỗi hơi ghê!]

[Chắc ông cũng có trong mấy cái đơn đó chứ đâu, định lừa ai chứ hả.]

Bình luận nhiều như mưa phùn khiến tôi hoa cả mắt, thêm cả Chu Thịnh dùng dáng vẻ trào phúng nhìn vào màn hình mà không làm gì, khiến tôi dần mất đi kiên nhẫn.

“Thuận mua vừa bán, nếu anh không muốn thì qua chỗ khác, vẫn còn rất nhiều người đang chờ tôi.”

“Sao? Sợ rồi định chạy à?”

Chu Thịnh nhanh chóng ấn vào mua, sau đó tuỳ tiện lấy một chiếc tách sứ ở trên bàn trà bên cạnh rồi đặt trước màn hình.

“Nào nói thử xem, cái tách này thuộc thời đại nào?”

Tôi đẩy gọng kính trên mũi, chăm chú nhìn màn hình.

“Đây là tách Bạch Từ một quai đến từ Củng Nghĩa.”

“Vào đời nhà Đường ở phương bắc, nghề sứ Định Diêu rất phồn thịnh, sánh ngang với sứ Thanh Hoa nổi danh ở phương nam, cả hai được xứng là nam Thanh bắc Bạch. Trong đó sứ Bạch Từ ở Củng Nghĩa là có chất lượng tốt nhất.”

“Nếu cái tách này là thật thì giá ít nhất cũng mấy ngàn vạn nhưng đáng tiếc nó là đồ dỏm.”

Tôi mới nói xong thì khu bình luận cũng nhốn nháo.

[Sao có thể chứ, Tập đoàn nhà họ Chu định giá chục tỷ, sao nhà anh ấy lại dùng đồ pha kè được?]

[Đúng đó! Nãy nghe chủ phòng nói thì vẫn thấy có chút tài mọn nhưng không ngờ đến mới nói vài câu là lộ liền.]

[Chắc có chút am hiểu đồ cổ nên chạy đi livestream lừa người, không biết trước đó cô ta đã gạt bao nhiêu người nữa!!]

Người hâm mộ lòng đầy căm phẫn, còn Chu Thịnh vẫn ngông nghênh ngồi trên ghế, cười mỉa một tiếng.

“Nói tôi dùng đồ dỏm, cô sỉ nhục ai đấy?”

“Đoán sai rồi. Đây là bố tôi mua lại ở buổi đấu giá Christie’s, nó trị giá hơn hai ngàn vạn.”

Tôi lắc đầu.

“Không có khả năng, đôi mắt này của tôi chưa từng nhìn lầm niên đại đồ vật.”

Chu Thịnh khoa trương nhướng mày.

[Ha! Tuổi nhỏ mà khẩu khí lớn vậy? Cô chắc có thể xem niên đại của bất cứ thứ gì?]

[Khi khoác lác có thể học thuộc bản nháp trước không chị hai. Tôi thật sự không chịu nổi cái kiểu người nói hưu nói vượn đâu.]

Tôi không nói dối, từ nhỏ thị lực của tôi đã hơn người thường. Ông tôi bảo tôi rất có tài với cả tôi sinh ra để làm cái nghề này.

Ở trong mắt người khác nó chỉ là đồ sứ bình thường nhưng qua mắt tôi lại hoàn toàn khác, tôi thậm chí có thể thấy những hoa văn lí tí trên mặt ngoài của nó.

Tôi kiên nhẫn giải thích:

“Nhiệt độ trong lò nung thời xưa không dễ khống chế, đồ mỹ nghệ tinh xảo cũng có khuyết điểm. Còn tách sứ của anh bề mặt nhẵn bóng, vừa nhìn đã biết đây là sản phẩm chế tạo từ khoa học kỹ thuật hiện đại. Giá thị trường chắc tầm hai ngàn tệ!”