Chương 4

Hai tay Chu Thịnh vỗ bàn, khuôn mặt dạt dào đắc ý.

“Tiền lúc trước cô lừa được đều mang trả lại hết cho tôi, sau đó xem tài khoản xóa luôn thì việc này xem như bỏ qua.”

Tôi lắc đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Thịnh.

“Bì thi bảy ngày đổi da, bảy ngày sau sẽ gi.ết bảy người. Anh nhìn đường vân đen trên móng tay của bà ấy thử xem, hôm nay là đã ngày cuối cùng rồi, anh mau chạy đi!”

[Cười ch.ết. Chủ phòng da mặt dày như tấm đan, gây thế trận lớn như vậy mà còn tiếp tục nói hưu nói vượn.]

[Không sai! Rõ ràng nói giám định đồ cổ mà giờ loáng cái thành đạo sĩ rồi. Nếu đó là bì thi thì tôi là cương thi đây, chủ phòng tính diệt trừ tôi luôn sao?]

[Quỷ lừa gạt mau cút đi!]

[Bây giờ nổi như vậy thì làm gì cô ta chịu xóa tài khoản chứ. Đúng là có mấy đứa con gái tận lực vì fame mà cái điên khùng gì cũng dám làm.]

Khu bình luận spam điên cuồng, toàn bộ đều là mắng tôi, còn Chu Thịnh thì ôm bụng cười nghiêng ngả.

“Không thể giám định đồ cổ nữa chuyển sang bắt ma trừ tà à? Tiếp tục khoác lác đi, nói tôi nghe xem bì thi rốt cuộc là gì đây chứ?”

“Tôi không đùa với anh!”

Tôi nghiêm túc nhìn màn ảnh, thấy bà của Chu Thịnh đã rời khỏi phòng làm việc, lúc đi tứ chi cứng đờ, thời gian cách lúc thi biến chỉ còn lại khoảng ba tiếng đồng hồ.

Tôi hít một hơi thật sâu, dùng sức gõ bàn vài cái.

“Chu Thịnh, anh nghe tôi nói đây, bì thi sau khi đổi da sẽ ăn tươi uống máu người thân của người chết trước, ít nhất là bảy mạng liên tiếp. Mau dẫn người trong nhà chạy mau, trước tìm một nơi đông người dương khí thịnh, sau tìm một đạo sĩ lợi hại, thế mới mong bảo toàn tính mạng.”

Chu Thịnh phía bên kia màn hình vỗ vỗ tay.

“Này Mộ Dung Nguyệt, ổ đa cấp phía bắc Miến Điện không mời cô nhập hội đúng là thiếu sót. Có phải kế tiếp cô sẽ nói bản thân chính là đạo sĩ lợi hại kia không? Xong kêu tôi đưa mấy trăm vạn để giữ mạng lại.”

“Chắc thấy tôi nên chê tám trăm tệ thẩm định ít đấy mà, muốn lừa nhiều thêm chút———”

Chu Thịnh còn chưa nói xong, tôi đã lập tức ngắt ngang.

“Anh sai rồi, tôi không phải đạo sĩ, cũng chẳng bảo vệ được anh.”

Tôi chỉ là một sinh viên khảo cổ học bình thường, còn tôi có thể thể biết hết thảy những chuyện này đều là nhờ ông nội tôi.

Ông nội tôi là một kẻ trộm mộ.

Ông ấy thường nói rằng nếu không phải có quá nhiều cơ quan thì ngay cả mộ của Tần Thuỷ Hoàng ông ấy cũng đào lên được.

Tôi kinh ngạc trước bản lĩnh của ông nội.

“Ông ơi sao ông biết có nhiều cơ quan, bộ ông xuống dưới đó coi rồi hả?”

Ông của tôi thở dài.

“Xem cái khỉ gì, ông mày đang nói là cơ quan công an đấy.”

Cả đời ông nội sợ nhất là công an, tranh đấu cả đời cuối cùng cũng thua trong tay pháp luật.

Sau mấy năm ăn cơm tù miễn phí, ông nội về nhà liền rửa tay gác kiếm.