Chương 39: Nha Đầu, Ngươi Mộng Xuân Sao?

Cuối cùng, hai người ngồi riêng trong một chiếc xe ngựa.

Thanh Tuyết ôm Cửu Sắc Cận, nghĩ đến ngày mai sẽ tìm Gia Cát Hiểu Hàn thương thảo cách trị bệnh cho Ngọc Giới. Còn Đoàn Tử, vừa nghĩ tới nó nàng đã thấy đói khát, khó chịu vô cùng.

Cuộc sống mấy ngày qua khiến nàng cảm thấy mình còn có thể viết được một cuốn sách: Cách để một Huyết tộc trà trộn trong đống đồ ăn mà còn có thể tỉnh táo.

Hiên Viên Thương Ca nói: “Hôm nay cảm ơn nàng đã đi cùng ta.”

“Việc nhỏ thôi mà.” Thanh Tuyết nở nụ cười: “Ta cũng muốn cám ơn ngươi cho ta nhiều đồ như vậy.” Không chỉ có Cửu Chuyển Dung Huyết Đan, nhìn vào nét mặt của Đông Phương Sóc Nguyệt khi cho nàng Cửu Sắc Cận, nàng cũng đã hiểu ra.

“Đây là lần đầu tiên ta hẹn hò với một nữ hài tử.” Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, trong đôi mắt thâm thúy, lạnh lẽo, trong sáng như sao lóe ra ánh sáng kì lạ.

“Ồ.” Đôi mắt đẹp của Thanh Tuyết mở to, hai người ở rất gần, thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương: “Cảm giác hẹn hò với ta như nào?”

Hiên Viên Thương Ca phải chống tay xuống, mới không bị suy nghĩ mê muội trong đầu đánh bại. Mỗi khi ở gần nàng, hắn đều cảm thấy thân thể bắt đầu có biểu hiện bỉ ổi: “Cảm giác rất kì quái.”

Giọng nói của Thanh Tuyết đột nhiên trầm xuống: “Ta cũng thấy ngươi rất kì quái.”

Hiên Viên Thương Ca sửng sốt một lúc lâu, cuối cùng mới hỏi: “Kì quái chỗ nào?”

Thanh Tuyết cười nhẹ, lắc đầu: “Không nói được.”

Bầu không khí trong xe chợt trở nên ngột ngạt, Thanh Tuyết vốn cho rằng mình là kiểu người khó hiểu, không ngờ vị trước mặt này còn khó hiểu hơn.

“Tại sao ngươi muốn lấy lòng ta? Là bởi vì cha ta sao?” Thanh Tuyết tò mò hỏi hắn.

“Phải, mà thật ra cũng không phải.” Dưới ánh mắt nghi ngờ của nàng, Hiên Viên Thương Ca suy nghĩ rất lâu, mới nói cho nàng một chuyện: “Ngày đó tại Thiên Âm phường, nàng đã cứu ta nên ta muốn trả ơn nàng.”

“Cách trả ơn của ngươi là lấy thân báo đáp sao?” Âm cuối khẽ vυ"t lên, cực kì quyến rũ.

Thanh Tuyết mới chỉ mười ba tuổi, mà đã dám nói thẳng những chuyện này. Thật là…

Hiên Viên Thương Ca cuối cùng cũng bị sự mạnh bạo của nàng làm cho kinh sợ. Giờ phút này hắn thực sự muốn hỏi là ai đã nói cho nàng những thứ kia.

“Về sau không được nói như vậy nữa.” Hắn nói.

“Tại sao?” Thanh Tuyết hỏi hắn.

Hiên Viên Thương Ca trầm mặc nhìn nàng, không nói lời nào. Thế nhưng hai mắt hàm ý cảnh cáo, Thanh Tuyết đành phải mềm giọng nói: “Được, ta sẽ không nói nữa.”

Đúng là không đùa được mà. Nàng sống nhiều năm như vậy, lần đầu gặp phải một người phớt lờ trò đùa của nàng, chẳng lẽ mị lực của nàng thấp đi rồi sao? Cũng đúng, quả thực là không có mị lực gì, tất cả đều là do thân thể này gây ra.

Hủy dung còn không nói, tu luyện cũng không biết, thật sự muốn làm thuần thú sư sao?



Chiến Vương đích thân đưa Thất tiểu thư Mộ Dung về nhà. Mộ Dung gia chủ dù tức giận nhưng cũng không làm được gì, ai bảo bọn họ có hôn ước chứ?

Tứ tiểu thư đến ngày thứ hai mới về nhà. Cái này còn khiến Mộ Dung gia chủ tức giận hơn. Nếu không phải vì đại hội luận võ, ông nhất định đã cấm túc Mộ Dung Tỏa Đồng rồi.

Một cô nương chưa lập gia thất qua đêm tại phủ Duệ Vương, không những thế còn hai lần, điều này khiến Mộ Dung gia chủ mất mặt đến cỡ nào chứ.



“Thu Lâm.”

“Vương gia?” Bất ngờ bị gọi, Cố Thu Lâm còn cho rằng chủ tử định làm cái gì trọng đại: “Ngài…” Cầm tay của ta làm gì?

Vương gia không chỉ bắt tay hắn, còn muốn ngửi tay hắn. Tóc gáy Cố Thu Lâm đều dựng đứng hết cả lên: “Vương gia, ngài…ngài…”

Không phải ngài giống như tin đồn, yêu thích nam nhân chứ?”

Hiên Viên Thương Ca nhìn thấy ánh mắt quản gia, cũng lười giải thích với hắn, chỉ nói một câu: “Hóa ra là Huyết Ban Trúc.”

“Huyết Ban Trúc?” Cố Thu Lâm trợn tròn mắt, lập tức nghĩ đến điều gì đó: “Ta cho con mật huyết thú kia ăn nên trên tay toàn là mùi Huyết Ban Trúc!” Vương gia, không phải ngài thích ngửi mùi này chứ?

Nếu ngắt cành lá, Huyết Ban Trúc sẽ chảy ra một chất lỏng giống như máu. Bỗng nhiên để ý, tay hắn không phải đầy “máu” thì là cái gì?

Nhưng máu trên tay hắn với việc vương gia ngửi tay hắn có liên quan gì? Cố Thu Lâm ngơ ngác nhìn chủ tử nhà mình.



Đến khuya, Thanh Tuyết về nhà, Mộ Dung Trọng Hoa lập tức hỏi han: “Con làm gì với Hiên Viên Thương Ca rồi? Nói rõ ràng hết cho ta!”

Thanh Tuyết thẳng thắn nói hết, còn thiếu chút nữa nói ra những gì bọn họ đối thoại với nhau.

Nhưng gia chủ vẫn không yên lòng, vẫn rất tức tối.

Đối với “con heo” chuẩn bị ăn trộm “cây cải trắng” nhà mình, người làm cha đương nhiên là không vui. Thanh Tuyết nghĩ đây cũng là chuyện bình thường, dỗ dành cha hơn nửa ngày, còn thề thốt nói sẽ không làm loạn, ông ấy mới yên lòng.

Trở lại căn phòng của mình, Thanh Tuyết bố trí hai kết giới, sau đó lách mình đi vào không gian Linh Lung.

Biết nàng đến không phải tìm mình, Bạch Hổ lười biếng nói: “Đoàn Tử của ngươi ở kia kìa, cẩn thận một chút, đừng hút nhiều quá. Nó còn nhỏ, hút nhiều sẽ chết đấy.” Không phải tất cả huyễn thú đều được gọi là Thần thú!

Đồng tử Thanh Tuyết bắn ra tia sáng đỏ, không quan tâm Đoàn Tử phản kháng. Hai tay ôm lấy nó, tìm đúng phần cổ, dùng răng nanh đâm vào động mạch cổ.

Ngay sau đó, vị mật ong thơm ngọt, nóng hổi chui vào yết hầu, chảy vào dạ dày, dòng máu nóng làm dịu đi mỗi một khí quan giúp nàng tràn đầy năng lượng.

Nàng tham lam hút máu, cảm giác thỏa mãn đã lâu mới có được khiến nàng lên đến đỉnh cao của kɧoáı ©ảʍ.



“Ư…ưm…” Đoàn Tử khó chịu nháy mắt, ánh mắt thơ ngây lên án nàng.

Lúc hút máu lại sinh ra kɧoáı ©ảʍ, mê muội, ảo giác, trong thoáng chốc Thanh Tuyết nhìn thấy thứ đồ vật mà mình lưu luyến, có một loại tình cảm kỳ lạ dâng lên trong lòng khiến dư vị trở nên vô tận. Hít thêm một hơi, mật huyết thú quả là hoạt sắc sinh hương.

Thấy Đoàn Tử phản kháng ngày càng yếu dần đi, Bạch Hổ gọi tên Thanh Tuyết, muốn lấy lại lí trí cho nàng. Không phải là thương xót, mà nàng cũng không còn cách nào khác, nếu mật huyết thú chết, nàng sẽ lại đói bụng.

Chưa cần đến Bạch Hổ ngăn cản, nàng đã há miệng ra, mềm nhũn ngã xuống.

Bạch Hổ vội la lên: “Nha đầu! Nha đầu kia!”

Đoàn Tử lăn trên mặt đất, run rẩy co quắp vào một chỗ.

Bạch Hổ nhào về phía Thanh Tuyết, khẩn trương xem xét cho nàng.

Nàng ăn quá nhanh nên mới ngất đi sao?

Tìm ra được nguyên nhân, Bạch Hổ liền trừng mắt nhìn về phía con Đoàn Tử đang run lẩy bẩy.

Nói thật, nó có hơi đố kị.

Nha đầu Thanh Tuyết dù thích nó, cũng chưa bao giờ hút đến mức ngất xỉu.

Sáng sớm, mở mắt ra, Thanh Tuyết phát hiện mình đã mơ một giấc mơ.

Hai mắt nàng trống rỗng nhìn lên trên, một lúc lâu sau cũng chưa thoát khỏi mộng cảnh.

Đó là một vùng tuyết trắng, tảng băng màu trắng xoay tròn giữa trời đất, là một nơi mà nàng chưa từng đi vào.

“Nha đầu kia! Chưa chết thì nói gì đi!”

Giọng nói của Tiểu Miêu kéo nàng trở về thực tại.

“Ta mơ về Đông Phương Sóc Nguyệt.”

Giọng nữ lạnh lẽo, khàn khàn vờn quanh bụi cỏ, khiến cho người ta vô cùng hoảng hốt.

“Ngươi mộng xuân hả?” Giọng nói Tiểu Miêu mềm mỏng, vô cùng tò mò.

“Ta mơ hắn đứng trong vùng băng tuyết, gọi ta là…muội muội.”

“…” Sao lại mơ giấc mơ kì quái vậy chứ? Bạch Hổ cào móng vuốt, vốn định nói ra mấy câu chòng ghẹo, nhưng bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, lông dựng đứng cả lên: “Có phải Huyết tộc các ngươi không nằm mơ đúng không? Một khi nằm mơ là có báo hiệu gì đó?”

“Đúng là như vậy.” Thanh Tuyết chớp mắt, ngón tay không tự chủ nắm chặt lại: “Nếu giấc mộng này là thật, vậy thì cha ta nhất định giấu ta rất nhiều chuyện.”