Chương 40: Rồi Ta Cũng Sẽ Thương Ngươi.

Toàn thân Thanh Tuyết cứng đờ. Tiểu Miêu nói là, nam nhân trong mộng kia chính là huynh trưởng Huyết tộc sao?

Không, không phải hắn.

“Huyết tộc có tổng cộng mười ba thị tộc, Tạp Mạt Đa Tây Á là một chi. Sở dĩ nó được gọi là thị tộc tử vong, là vì dòng dõi nhất tộc đã bị tàn lụi.”

Giọng nói của Thanh Tuyết rất nhẹ nhàng, trấn tĩnh.

“Ta quả thực có một huynh, một tỷ, nhưng bọn họ đã mất đi năng lực chiến đấu sau nhiều năm chinh chiến, cũng không khác gì chết cả nên không thể nào xuất hiện trước mắt ta.”

Bạch Hổ rất ít khi nghe nàng nói về những chuyện trước kia, kinh ngạc khi biết ngoại trừ thân vương phụ thân, nàng vẫn còn có người thân, hắn càng tò mò hơn: “Nha đầu, ngươi có nghĩ đến việc phát triển huyết thống không?”

Nàng là đời thứ ba Huyết tộc, nếu dựa theo logic thì một ngàn năm qua, nàng hẳn đã có thêm đời thứ ba, thứ tư, thậm chí là thứ n rồi.

Thanh Tuyết ngồi dậy, ra vẻ ưu thương nói: “Ta là một người cô đơn, nhưng hai vị huynh, tỷ của ta có không ít hậu duệ.”

Bạch Hổ cố ý đập phành phạch cái đuôi: “Vấn đề kế thừa chủng tộc vốn rất quan trọng, ngươi không phát triển huyết thống, phụ thân ngươi cũng sẽ cân nhắc đến vấn đề huyết mạch. Ta không tin ngươi không có hài tử đâu.”

Thanh Tuyết mặc kệ Tiểu Miêu, nhìn về phía Đoàn Tử lông trắng đang núp ở một nơi hẻo lánh, trong lòng dâng lên sự trìu mến, ôm Đoàn Tử vào lòng: “Xin lỗi, là ta không tốt, làm ngươi đau. Ta cho ngươi ăn nhé.”

Thanh Tuyết cho mật huyết thú ăn lá trúc, Đoàn Tử thử há to mồm, bắt đầu cẩn thận ăn.

Đút được một nửa, bên ngoài truyền đến giọng nói của Ngọc Giới: “Tỷ tỷ, tỷ tỉnh ngủ chưa?”

“Tỷ mà không đi ra ngoài thì tỷ sẽ phải lo lắng cho tiểu Ngọc Giới của tỷ đấy.”

Tại sao nàng nghe như mỉa mai vậy? Thanh Tuyết lắc đầu, đưa Đoàn Tử cho Bạch Hổ, rồi nhéo lỗ tai của nó: “Rồi ta cũng sẽ thương ngươi.”

“Ai thèm ngươi! Đau quá!” Bạch Hổ xù lông, cái đuôi quấn vào tay Thanh Tuyết, để lại một dấu ấn mờ mờ.

Thanh Tuyết nhếch môi, sờ đầu lão hổ: “Ngoan, hôm nay, nếu ta thắng ngay trận đầu, ta sẽ mua cho ngươi một trăm viên tinh hạch hệ Quang Minh.”

Bạch Hổ bị vuốt lông, cái đuôi bắt đầu giãn ra.

Thanh Tuyết rời khỏi không gian Linh Lung, đi ra bên ngoài. Trông thấy Ngọc Giới đã mặc trang phục, phấn khởi nhìn nàng.

“Buổi sáng tốt lành, chúng ta lên đường đi.” Mộ Dung Ngọc Giới hưng phấn lôi nàng đến sân đấu võ.



Càng đi về phía trước, càng có nhiều người, âm thanh càng ồn ào.

“Tỷ tỷ, hôm nay cuộc tỷ võ sẽ được tiến hành ở đài diễn võ Đông Uyển, chia thành ba tổ Giáp Ất Bính.”

“Ta là dị thuật sư cấp ba, cũng chính là ở…tổ Bính sao?” Thanh Tuyết chỉ sân đấu võ trước mặt.

Ngọc Giới lắc đầu, chỉ về hướng khác trên đài tỷ võ: “Không, tỷ và đệ đều ở tổ Ất.”

Trên vùng đất trống rộng lớn dựng lên bốn đài tỷ võ, đông tây nam bắc mỗi chỗ một cái.

Đài lớn nhất ở phía Đông tạm thời không tỷ võ nên ba đài Tây Nam Bắc có rất nhiều người. Các đệ tử lớn tuổi đang xác nhận người tham gia, trước sân tỷ võ có một hàng dài đang xếp hàng.

Thanh Tuyết để ý, võ đài dùng gạch đá rất kiên cố xây dựng lên, biện pháp phòng hộ cũng đã đặt sẵn, còn chưa bắt đầu so tài đã có đến năm trăm sáu trăm người, nhiều hơn nhiều so với Âu Dương thế gia.

Ngọc Giới giải thích: “Tổ Bính gồm dị thuật sư cấp một, cấp hai, tuổi cũng nhỏ nhất. Tổ Ất là cấp ba, cấp bốn, tổ Giáp thì cấp sáu. Mọi người đều hiểu rõ trận đấu, tự động chia thành hai đội, sẽ không có chuyện cấp cao ức hϊếp cấp thấp.”

Trọng tài tổ Ất là Lục trưởng lão Mộ Dung Phẩm Phương. Khi ghi đến tên Mộ Dung Thanh Tuyết, ông ngẩng đầu nhìn về phía nàng, ánh mắt lóe lên tia sáng kì lạ.

Công tác chuẩn bị đã hoàn thành, Mộ Dung Phẩm Phương cho các đệ tử tỷ võ đi lên. Ông đứng dưới đài, nói lại quy tắc tỷ võ: “Cuộc thi đầu ở tổ Ất diễn ra hai vòng, mỗi vòng hai canh giờ, bị đá xuống đài hay nằm dưới đất mười dây không dậy nổi đều tính là thua cuộc. Lần tỷ thí thứ nhất xin được phép bắt đầu!”

“Tùng!” Trống trận gõ vang, âm thanh chém gϊếŧ vang lên tứ phía.

Quyến cước không có mắt, các đệ tử tổ Ất đều là dị thuật sư cấp bốn, ai nấy đều sở hữu dáng người cường tráng, dị năng hệ Hỏa càng khiến cho họ trở nên oai hùng, toàn bộ đài cao vì hứng chịu những kỹ năng đối kháng lẫn nhau mà chìm trong màu đỏ.

Huyền lực xen lẫn ở nơi đây, va chạm với nhau, phần lớn dị năng là hệ Hỏa, sóng nhiệt cuồn cuộn, mặt trời giữa trưa kích tính vô tận.

Thanh Tuyết nhìn ánh mắt Ngọc Giới lóe lên ánh sáng, tinh thần hơi rung động. Đây mới là một thiếu niên có sức sống, nàng chỉ cần ở cạnh hắn, che chở hắn là được rồi.

Người xung quanh cũng bắt đầu di chuyển, tiếng chém gϊếŧ nhắc nàng buông tay Ngọc Giới ra, để hắn đi chiến đấu.

Ngọc Giới như con mãnh báo, lướt nhẹ lên trên đài, trong cơ thể hắn ẩn chứa sức mạnh kinh người, ngọn lửa màu đỏ gạch hóa thành từng đường mờ mịt, hướng về phía địch nhân.

Hắn vốn định bảo vệ tỷ tỷ, nhưng không ngờ nàng lại lợi hại như vậy.

Từ đầu đến cuối, nàng đều đứng cách hắn nửa bước, không nhiều hơn cũng không ít hơn. Nắm đấm và kiếm của người khác đều không chạm được vào vạt áo của nàng.

Ngay cả cọng tóc của nàng cũng không lay động, so sánh với dáng vẻ chật vật của mình, hắn cảm thấy mình đúng là…thất bại.

Trong đống đao quang kiếm ảnh trên đài, có ba trăm người chiến đấu, rất nhanh chỉ còn lại một trăm người. Có người bị đá xuống, có người vận khí không tốt, cũng có người thực lực không đủ, người còn đứng trên đài lúc này đều là người có thực lực.



Thấy sát ý đánh tới, Ngọc Giới và Thanh Tuyết đều chấn động.

Ánh mắt Thanh Tuyết trở nên mãnh liệt, biến ra lưỡi hái, vung tay đánh bay lưỡi đao.

Ngọc Giới còn chưa kịp ra tay, khϊếp sợ nhìn ánh sáng lạnh lẽo hiện ra trước mắt, bên tai vang lên tiếng “uỳnh”, một tráng hán khôi ngô ngã ngay bên cạnh.

“Đây không phải là tam đệ tử của Ngũ trưởng lão, tên là Lâm Kiến Chương sao? Hắn là người tưởng chừng có khả năng thắng đến cuối cùng, vậy mà lại dễ dàng bị đánh bại như vậy!”

“Ai làm? Rốt cuộc là ai làm?”

“Này! Ngọc Giới! Ngươi lợi hại như vậy từ khi nào thế?”

Hắn ngã xuống đất, chúng đệ tử kinh ngạc lui về phía sau, khϊếp sợ nhìn Mộ Dung Ngọc Giới. Sức mạnh này…Hắn thật sự là dị thuật sư cấp ba sao?

Ngọc Giới thầm than khổ trong lòng. Đây không phải hắn làm, nhưng có thể thay tỷ tỷ ngăn cản mấy lời bàn tán kia, hắn cũng chấp nhận.

Khi bầu không khí bắt đầu trở nên khẩn trương, giọng nói của Mộ Dung Tỏa Đồng chợt vang lên: “Sư huynh! Huynh sao vậy?”

Lâm Kiến Chương đau đớn kêu: “Sư muội, chân của ta gãy mất.”

Mộ Dung Tỏa Đồng sai người đỡ sư huynh dậy, lớn tiếng chất vấn: “Mộ Dung Ngọc Giới, dù gì cũng là đồng môn, sao ngươi lại ra tay nặng như thế?”

Khuôn mặt nhỏ của Ngọc Giới tràn đầy khinh thường: “Rõ ràng là hắn muốn gϊếŧ ta, ta mới đáp trả. Sao vậy? Ngươi muốn báo thù cho hắn ư?”

Tỏa Đồng giao sư huynh cho trưởng bối, sau đó nói với Ngọc Giới: “Tiểu tử, ngươi thật ngông cuồng. Ta sẽ cho ngươi nếm thử sự lợi hại của một dị thuật sư cấp bốn.”

Đây là cuộc tỷ võ, trọng tài cũng không biết thiên vị ai. Quyền cước không có mắt, ai cũng có khả năng bị thương, thậm chí là tử vong, cho nên không ai đứng ra ngăn cản.

Trông thấy Tứ tiểu thư Mộ Dung khiêu chiến, các đệ tử khác liền đứng ngoài hóng chuyện vui.

“Không ngờ trong quần chiến lại có đơn đấu, thật là kinh ngạc.” Lục trưởng lão Mộ Dung Phẩm Phương đứng trong góc tối, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Gia chủ đứng cùng một chỗ với hắn quan sát, mặt mũi tràn đầy kiêu ngạo: “Nhi tử của ta nhất định thắng.”

“Đừng tự mãn như vậy, nhi tử của ngươi mới chỉ cấp ba, mà nữ nhi của ngươi đã cấp bốn rồi đấy.” Mộ Dung Phẩm Phương đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, chỉ vào nữ tử đang chuẩn bị xuất chiêu: “Tỏa Đồng không phải cũng là nữ nhi của ngươi sao? Ngươi thiên vị như vậy, coi chừng hài tử ghi hận ngươi.”

Mộ Dung Trọng Hoa khẽ giật mình, ánh mắt chợt trở nên lạnh lùng.