Chương 38: Đông Phương Quốc Sư, Người Thắp Sáng Thuộc Tính Học Bá.

Thanh Tuyết hơi nhíu mày, ánh mắt phút chốc trở nên dịu dàng: “Cảm ơn.”

Tiệc tối ở Cực Lạc phường, đàn sáo rôm rả, mỹ thực hấp dẫn, bài trí xa hoa, Thanh Tuyết ăn rất ngon, còn uống thêm vài chén rượu.

Lúc yến hội kết thúc, Chiến Vương nói: “Quốc sư muốn gặp nàng tối nay có được không?”

Thanh Tuyết sững sờ. Hôm đó hắn đã nói với mình chuyện này, bây giờ cũng không có lý do gì để từ chối: “Nhưng Ngọc Giới thì sao?”

Hiên Viên Thương Ca dặn dò: “Thu Lâm, ngươi hộ tống Mộ Dung thiếu gia và Hồ Cơ công tử về nhà.”

Hắn để Cố Thu Lâʍ ɦộ tống, Thanh Tuyết yên tâm hơn nhiều. Nàng nói với Ngọc Giới vẫn không muốn rời đi: “Ngày mai đệ còn phải tỷ võ, đêm nay nên ngủ sớm để đảm bảo tinh thần.”

Mộ Dung Ngọc Giới không muốn để tỷ tỷ lo lắng, đành ngoan ngoãn nói: “Tỷ cũng phải về nhà sớm đấy.” Hắn còn muốn nói với phụ thân chuyện thuần thú nữa.

Ở cổng Cực Lạc phường, hai chiếc xe ngựa chạy theo hai đường, một đường hướng về phía Mộ Dung phủ, một đường hướng về phủ Quốc Sư.



Phủ Quốc sư cao ngất ngưởng, nguy nga tráng lệ, ẩn hiện qua lớp chiều tà.

“Hắn là quốc sư nước Nam Phong, tên là Đông Phương Sóc Nguyệt.” Chiến Vương giới thiệu xong vị hảo hữu của mình, lại nói tiếp: “Đây là Mộ Dung Thanh Tuyết.”

Sau khi giới thiệu xong, Sóc Nguyệt và Thanh Tuyết đều sững sờ.

Thanh Tuyết sờ nhẹ lên đầu: “Đông Phương Quốc Sư.”

Đông Phương Sóc Nguyệt mặc một thân trường bào màu xanh nhạt, trông gầy gò như một cây gậy trúc, đứng ở phía xa, nét mặt bình thản.

Nếu nói Hiên Viên Thương Ca không giỏi ăn nói thì Đông Phương Sóc Nguyệt lại là người luôn tìm cách xa cách mọi người, giống như muốn theo gió quay về tu đạo tiên nhân. Nhưng mà cho dù hắn có lạnh lùng như hoa trên núi cao thì cũng có chút lòng hiếu kỳ.

Đông Phương Quốc Sư nhìn thấy hảo hữu dẫn theo vị hôn phu tới đây, ánh mắt có chút chăm chú: “Mộ Dung tiểu thư.”

Đông Phương Sóc Nguyệt vốn định khen đối phương vài câu, nhưng nhìn bộ dạng của nàng, lại cảm thấy không biết nên khen cái gì. Chẳng lẽ lại bảo nàng có vẻ ngoài thật đặc biệt? Vẫn là thôi đi.

Dọc đường yên ắng, cả ba người đều không nói gì đi vào nội các, đuổi hạ nhân ra ngoài.

Đông Phương Sóc Nguyệt dâng trà cho khách nhân, là trà Hầu Hoa thượng hạng, tinh khiết, thơm và ngọt.

Ngay cả hàn huyên đôi ba câu cũng không thèm, Hiên Viên Thương Ca đi thẳng vào vấn đề: “Ta đã mang người đến cho ngươi rồi đấy, muốn hỏi gì thì hỏi đi.”



Đông Phương Sóc Nguyệt thản nhiên đánh giá Thanh Tuyết, trong lúc đó thì lấy ra một tờ giấy: “Thương Ca đã nhờ ta tìm giúp những loại dược liệu này, hắn nói là ngươi muốn. Ta nhìn qua nhìn lại, phát hiện đây là một phương thuốc.”

“Đúng là một phương thuốc.” Thanh Tuyết thản nhiên thừa nhận.

“Ngươi có thể nói cho ta biết phương thuốc này dùng để làm gì không? Tại sao phải cần mười hai vị linh thực ngàn năm?”

Ánh mắt Thanh Tuyết nhìn vào người Đông Phương Sóc Nguyệt, ở khoảng cách gần mới nhìn rõ tướng mạo của hắn, nàng hơi kinh ngạc. Dung mạo của nam nhân này thật giống một người, nhưng nàng lại quên mất người kia tên là gì, đại khái là một người nàng không phải nhớ.

“Phương thuốc này tên là Quỳnh Tương Ngọc Lộ Đan, dùng để cải thiện dung mạo.”

“Chỉ là cải thiện dung mạo thôi sao?” Đôi mắt cong cong của Đông Phương Sóc Nguyệt lộ ra vẻ sắc bén.

“Dĩ nhiên không phải.” Thanh Tuyết lắc đầu, rót cho mình một ly trà: “Nếu luyện thành đan dược, có thể cải thiện được thể chất của ta, giúp mạnh gân kiện xương.”

Đông Phương Sóc Nguyệt nheo hai mắt lại, trông như một con hồ ly giảo hoạt: “Ta rất tò mò về lai lịch của phương thuốc này, ngươi có thể nói cho ta biết được không?”

Thanh Tuyết từ chối: “Không được.”

Xúc xắc Linh Lung là bí mật lớn nhất của nàng, nàng muốn bảo vệ Bạch Hổ, dù là một chút cũng sẽ không tiết lộ.

Đông Phương Sóc Nguyệt khẽ giật mình, không ngờ lúc này lại bị từ chối, nhưng rất nhanh hắn lại khôi phục thái độ bình thường: “Rất cảm ơn ngươi đã đến phủ Quốc sư gặp ta. Nếu ngươi có thể nói cho ta lai lịch của phương thuốc này thì ta sẽ tặng cho người gốc Cửu Sắc Cận này.”

Cửu Sắc Cận? Hô hấp Thanh Tuyết hơi ngưng lại.

Chỉ thấy, Quốc sư khẽ vẩy vạt áo, một chậu hoa xuất hiện. Cây hoa cao chừng nửa mét, thân cành khỏe mạnh, phiến lá đầy đặn, bông hoa trông giống bông cúc, có chín cánh hoa, mỗi cánh có một màu riêng. Nhị hoa trắng bệch, mép của lá có răng cưa.

Quả nhiên là Cửu Sắc Cận.

Nguyên chủ vì đi tìm Cửu Sắc Cận mà rơi vào bẫy của Mộ Dung Tỏa Đồng. Vì Ngọc Giới, nàng cũng nên tranh thủ một chút.

Thanh Tuyết xoa xoa thành chén, nhàn nhạt nói: “Quốc sư muốn biết lai lịch của phương thuốc, nhưng ta đã hứa với người đó là không thể để lộ ra tên của hắn. Nhưng mà Cửu Sắc Cận đúng là thứ mà ta muốn, một là đạo nghĩa, hai là tình thân, việc này khiến cho ta rất khó xử. Đông Phương Quốc Sư có thể thay đổi thành yêu cầu khác được không?”

Cái áo choàng màu trắng của Đông Phương Sóc Nguyệt giống như không nhuốm bụi trần, ánh trăng xuyên thấu qua khung cửa sổ chiếu xuống làm cho người hắn như khoác thêm một lớp bạc, để người ta nhìn hắn càng thêm tiên khí, giống nói thanh lãnh, tự do càng khiến cho hắn thêm phần cao quý, lãnh diễm: “Ta là đệ tử của Tuyền Cơ các. Ngươi hẳn là biết Tuyển Cơ các ở chỗ nào chứ?”

“Không biết.” Thanh Tuyết nhẹ nhàng đậy nắp chén.

“Đệ tử của Tuyền Cơ các trên thông thiên văn, dưới rành địa lý, không gì là không biết, không gì là không hiểu.”

“Ồ?” Thanh Tuyết nghi ngờ nhìn hắn.

Đông Phương Sóc Nguyệt phủi phủi chiếc áo choàng không hề nhuốm bụi: “Ta đã đọc hết đủ loại cổ thư điển tịch, mà vẫn cũng tìm được lai lịch và công hiệu của phương thuốc kia. Việc này đã khiến cho ta ngày đêm mất ngủ, ăn uống không ngon, không biết cô nương có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ta không?”



Thanh Tuyết hơi trầm ngâm. Nàng nhận ra Đông Phương Quốc Sư này là một người thuộc tính học bá.

“Tiểu Miêu, có người muốn thỉnh giáo chi tiết phương thuốc của ngươi.”

“Nha đầu, ngươi thật phiền phức!” Tiểu Miêu bực bội, đập cái đuôi bùm bụp xuống đất nhưng không hề trực tiếp từ chối.

Bạch Hổ tìm bút trong không gian Linh Lung, nhưng không tìm thấy. Đành bẻ một gốc Huyết Ban Trúc, ống trúc chảy ra chất lỏng màu hồng, Tiểu Miêu duỗi móng vuốt ra, cầm cán bút, viết một đống chữ lên trên tấm khăn lụa.

Tốc độ viết chữ của Tiểu Miêu rất nhanh, Đông Phương Quốc Sư cũng chỉ thấy Thanh Tuyết hơi do dự, sau đó liền lấy ra một tấm khăn lụa mỏng.

Khăn lụa mở ra trên bàn, viết đầy chữ màu đỏ. Thanh Tuyết nhìn mấy chữ nhỏ trên đó, vô cùng kinh ngạc, chữ của Bạch Hổ không ngờ lại dễ nhìn như vậy.

Đông Phương Quốc Sư nhìn đống văn tự trên tấm khăn lụa, trong chớp mắt ánh mắt đã lóe lên tia sáng, không ngừng lẩm bẩm: “Hóa ra Thiên Ma Phỉ Thạch có dạng dài như vậy, công hiệu chính lại là bổ sung hồn phách, cái này cũng được viết trên dược điển, nhưng đến cùng cái nào mới là…”

Thanh Tuyết thấy hắn đã hài lòng, liền cảm tạ trong lòng: “Tiểu Miêu, tối nay sẽ cho ngươi ăn thật nhiều cá khô.”

“Bản đại gia không phải mèo, không thèm ăn thứ cá khô đó!”

Đông Phương Quốc sư nắm lấy tấm khăn lụa, nhìn xuống một đường, càng nhìn càng kích động, bỗng nhiên trên tay có cảm giác dính dính: “Chữ viết trên khăn lụa này vẫn còn chưa khô, đây là mới viết sao?”

Thanh Tuyết bình tĩnh nói: “Ta đặt nó cùng một chỗ với hoa Bồ Đề, nên nó bị nhiễm hơi ẩm từ thực vật.”

Hiên Viên Thương Ca sửng sốt. Màu đỏ này…hình như hắn đã thấy ở đâu đó.

Đông Phương Quốc Sư nhìn đến mức xuất thần, chỉ ước có thể gắn cả đôi mắt lên trên đó.

Hiên Viên Thương Ca ho nhẹ: “Cũng được rồi đấy.”

“Đáng tiếc là không gặp được người viết phương thuốc này…” Đông Phương Sóc Nguyệt còn định hỏi Thanh Tuyết thêm một việc quan trọng nữa, nhưng lại bị hảo hữu trừng mắt, thầm mắng một câu trọng sắc khinh bạn: “Ngươi cầm Cửu Sắc Cận đi đi.”

Thanh Tuyết nói: “Đa tạ Quốc sư.”

Đông Phương Sóc Nguyệt vẫn chưa rời mắt khỏi đồ vật trong tay: “Các ngươi có thể đi rồi đó. Thong thả, không tiễn.”

Đuổi khách nhanh thật đấy. Nhưng điều khiến Thanh Tuyết kinh ngạc là Chiến Vương lại không tỏ thái độ gì, chỉ quen thuộc đứng dậy, dẫn nàng rời đi.

Thanh Tuyết thầm nghĩ. Quả nhiên, Đông Phương Quốc Sư là một học bá, trong mắt học bá, tất cả mọi thứ đều là mây trôi.

“Ta đưa nàng về nhà.”