Chương 37: Trái Tim Của Cố Thu Lâm Nở Rộ Xuân Tình.

Cái gì gọi là không được sinh động? Dưới góc nhìn của Hiên Viên Cửu Khanh, tiếng đàn của Hàm Tương Như đã đạt đến một trình độ vô cùng tuyệt vời, không thể xuất hiện thêm người nào đàn tốt hơn hắn nữa.

Liễu Lam Anh cứng họng, thầm nghĩ trong lòng. Đầu óc của Mộ Dung Thanh Tuyết bị chập mạch rồi sao? Chưa từng nghe nói đến việc nàng còn biết đánh đàn, nếu với khẩu khí đó mà người nói là nhị tỷ của nàng thì hắn còn có thể tin tưởng.

Hàm Tương Như giống như hơi tức giận: “Cô nương cớ gì nói ra những lời ấy?”

Ngọc Giới nói thẳng: “Ngươi đàn còn không hay bằng tỷ tỷ ta.”

Hàm Tương Như biến sắc: “Vậy không bằng cô nương tấu một khúc, để tại hạ lĩnh giáo.”

“Ta chỉ muốn nói ra khuyết điểm của ngươi để sau này ngươi còn sửa lại, không có ý muốn tranh cao thấp.”

Thanh Tuyết nói rất đơn giản, hoàn toàn xuất phát từ nội tâm nhưng khi Hàm Tương Như nghe thấy thì lại cảm giác như bị nhục mạ: “Ngươi xem thường ta?”

“Ta không có ý đó.” Thanh Tuyết lắc đầu.

Nàng đã thành công khiến hắn tức giận, lại khiến hắn không thể giải tỏa. Hàm Tương Như nhất quyết bắt nàng đánh một khúc: “Vậy mời ngươi tấu một khúc, nếu ta thua sẽ bái ngươi làm thầy.”

Thanh Tuyết thầm nghĩ, nàng đã gảy đàn hơn một ngàn năm, lại đi tranh tài với một tên tiểu bối thì chẳng khác nào làm mất mặt Huyết tộc, nhưng đối phương lại không chịu buông tha: “Ta cũng không có ý giành ánh hào quang của ngươi, vậy thì sẽ đàn một khúc Thiên Kim Tiếu giống như ngươi vậy.”

Hiên Viên Cửu Khanh và Liễu Lam Anh cho rằng nàng sẽ lùi bước, nhưng không ngờ nàng lại vượt khó tiến lên. Nàng không biết mình đang khiêu chiến với ai sao?

“Thiên Kim Tiếu?” Hàm Tương Như thầm cười nhạo. Đây là từ khúc mà hắn mới viết, hôm nay cũng là lần đầu tiên hắn dùng Cửu Tiêu Hoàn Bội Cầm để đánh, nàng mới nghe một lần đã thuộc rồi sao? Trong này còn có nhiều kỹ xảo mà hắn tự tạo ra, trên thế gian gần như không tồn tại một thứ nào như vậy.

Thấy bộ dạng tự tin của hắn, Thanh Tuyết cũng không muốn đả kích một người mới như hắn. Hắn rất có tài hoa, chỉ là rèn luyện chưa đủ mà thôi.

Khi tiếng đàn của Thanh Tuyết vang lên, Hàm Tương Như định nói nàng đã đàn sai âm thứ nhất, nhưng vừa định mở miệng thì một giai điệu truyền thẳng vào tai, khiến hắn khϊếp sợ nhận ra, nàng đã trực tiếp bắt đầu từ phần cao trào!

Cảm giác xung mãn, không hề có ý định dừng lại. Dù bắt đầu từ phần cao trào, nàng vẫn mang theo tình cảm dạt dào y như cũ!

Nếu tiếng đàn ban đầu của nàng có thể dùng từ thuần thục để hình dung, thì đoạn đàn phía sau có thể dùng bốn chữ kinh tâm động phách để khái quát.

Màn diễn tấu của nàng nhìn qua thì không có chút kỹ xảo nào, nhưng thực sự không phải là không có, mà là nàng đã đem kỹ xảo hòa nhập vào tình cảm, làm người ta không nghe ra vết tích.

Đây mới chính là phong phạm của một vị bậc thầy!

Sư phụ dạy hắn đàn cũng từng nói tình cảm của hắn không đủ, cần nhập thế để rèn luyện, cảm nhận bách vị cuộc sống.

Nhiều năm trôi qua, nhận được biết bao lời khen ngợi, hắn tự cảm thấy bản thân mình đã giỏi đến mức không cần lịch luyện, mà chuyển sang nghiên cứu kỹ xảo.



Nhưng mà dưới tiếng đàn áp đảo trước mặt, Hàm Tương Tư cảm thấy thật tự ti. Hắn đòi phân cao thấp với người ta, nhưng chẳng khác gì con kiến đòi rung chuyển cây đại thụ.

“Tiểu thư, trình độ của ngài thực khiến tại hạ xấu hổ, ta thu lại lời nói vừa rồi. Xin cho ta bái ngài làm thầy, học tập cầm nghệ từ ngài.”

Tiếng đàn kết thúc, mọi người vẫn còn đang đắm chìm vào trong giai điệu của nó, mãi đến khi Hàm Tương Như mở miệng mới phá vỡ bầu không khí yên ắng.

Thanh Tuyết rời khỏi sân khấu, xấu hổ nhìn Hàm Tương Như, cười nhạt: “Hàm tiên sinh, ngàn vàng khó mua nụ cười mỹ nhân không phải diễm khúc phóng đãng mà là thưởng thức thiên hình vạn trạng của mỹ nhân, phải mang một tình cảm thành kính, ái mộ mới có thể diễn tấu ra Thiên Kim Tiểu chân chính.”

Hàm Tương Như khϊếp sợ nhìn nàng, không ngờ nàng lại hiểu hắn như vậy, dù mới chỉ nghe một lần…

“Ca khúc ngươi viết rất tốt, nhưng không được sinh động. Hi vọng màn diễn tấu này của ta sẽ giúp ích cho ngươi.”

Khí chất của nàng cao quý, nét mặt lạnh nhạt, không hề cho rằng mình thanh cao mà trao đổi rất bình thường.

Lúc này, Hàm Tương Như mới hiểu được một bậc thầy chân chính chính là kiểu người như nàng. Dung mạo, kỹ xảo đều là thứ vô nghĩa, mà tâm hồn mới là một nơi thật sự mạnh mẽ.

Điều làm cho hắn phấn chấn nhất chính là, trên đời này có rất ít người có thể trao đổi được với hắn, càng ít hơn những người có thể hiểu được tiếng đàn của hắn, cho nên nữ tử trước mắt này chính là tri âm mà hắn khó khăn lắm mới tìm ra được.

“Thụ giáo. Xin tiểu thư nhận ta làm đồ đệ, Tương Như nguyện đi theo làm tùy tùng, chỉ hi vọng có thể học được dù chỉ một chút.”

“Tài nghệ của ngươi đã đạt đến trình độ tuyệt mỹ, cái thiếu duy nhất chính là rèn luyện trong nhân thế. Chỉ cần ngươi đi khắp hồng trần, nhất định sẽ tự mình thu hoạch được, không cần bái ta làm thầy.”

Thanh Tuyết khiến Hàm Tương Như thất vọng, nhưng ánh mắt của hắn lại nhanh chóng sáng ngời.

Một tiểu cô nương mới chỉ mười ba tuổi lại nói được những lời như vậy, rốt cuộc nàng đã trải qua những gì?

Vấn đề này, không chỉ Hàm Tương Như, mà đến cả Hiên Viên Cửu Khanh, Liễu Lam Anh, Hiên Viên Thương Ca cũng đều nghi ngờ, không cách nào lý giải.

Đàn tùy tâm sinh, không phải ai cũng có thể đàn được đến cảnh giới như nàng.

Mộ Dung Thanh Tuyết trở lại vị trí, Cố Thu Lâm đứng bên cạnh giờ đã vô cùng sùng kính vị Vương phi này.

Ai dám nói Thất tiểu thư Mộ Dung là người ngu ngốc? Hắn sẽ đánh nhau với kẻ đó.

Các ngươi đã thấy một người ngu ngốc, bất học vô thuật có thể khiến một người nổi tiếng trong giới đàn bái làm sư phụ chưa?

Hắn là người thô tục, nhưng nghe xong, trái tim cũng không khỏi rung động.

Hiên Viên Cửu Khanh nhìn về phía Hồ Cơ còn đang ngẩn ngơ: “Đến lượt ngươi rồi.”



Nét mặt Hồ Cơ lập tức thay đổi.

Hắn đổi lại nam trang, cách hóa trang vô cùng khí khái khiến ánh nhìn của mọi người đều sáng rực.

Hắn đứng ở chính giữa sân khấu, mặc một bộ thất thải vũ y, tay cầm nhuyễn kiếm, quét ngang không gian, động tác vừa đẹp đúng như công thức.

Đây là…múa kiếm? Ánh mắt Thanh Tuyết nhìn chằm chằm thân thể Hồ Cơ, kinh ngạc đến mức nhập thần.

Trong cương có nhu, điệu múa càn khôn lộng lẫy thật khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.

Ngọc Giới bưng trà cho Thanh Tuyết: “Tỷ tỷ, uống một ngụm trà, hạ hỏa đi.”

Thanh Tuyết nhận lấy, cúi đầu hỏi: “Có phải tỷ làm nơi đây náo động quá không?”

“Không đâu, lúc tỷ đánh đàn trông đẹp lắm.” Tỷ tỷ không thích quá nổi trội, đây là lần đầu tiên nàng lên đài diễn xuất, Ngọc Giới vội khích lệ: “Đệ thật sự hi vọng nhị tỷ cũng có thể nghe thấy tiếng đàn của tỷ. Như vậy, tỷ ta sẽ không dám khoe khoang trong gia yến nữa.”

“Nhị tỷ?” Đầu óc Thanh Tuyết còn chưa kịp nhớ ra là ai.

Ngọc Giới nói: “Mộ Dung Nga Hiểu.”

“Con gái của chủ mẫu?”

“Đúng vậy, phụ thân đặt rất nhiều kỳ vọng vào tỷ ta.” Nếu không thì cũng không cho tỷ ta đến học viện Thiên Lộc. Ngọc Giới nói tiếp: “Ngày mai chính là ngày gia tộc chúng ta tuyển chọn so tài, tỷ ấy đang trên đường tới. Tối nay, chủ mẫu nhất định sẽ bày tiệc gia yến để chào mừng tỷ ấy.”

Mặc dù Hiên Viên Thương Ca vẫn luôn im lặng, nhưng lại nghe hai tỷ đệ Mộ Dung nói không sót chữ nào. Hắn khẽ nhíu mày, ra lệnh Cố Thu Lâm đi thăm dò.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, Cố Thu Lâm đã quay lại báo cáo: “Mộ Dung Nga Hiểu hiện đang ở trấn Noãn Nhung, chỉ gần hai canh giờ nữa là sẽ đến Loan thành.”

“Tỷ không muốn tham dự gia yến.” Thanh Tuyết nói.

Chiến Vương liếc nhìn Cố Thu Lâm, đối phương lập tức hiểu rõ: “Bên cạnh trấn Noãn Nhung có một ngọn núi trăm tuổi, trên núi có không ít trộm cướp. Nhị tiểu thư Mộ Dung lẻ loi về nhà, khó tránh khỏi bị sơn phỉ để mắt tới, sáng mai mới thoát thân cũng có thể thông cảm được.”

Chỉ mấy lời của Cố Thu Lâm đã có thể khiến đích nữ của Mộ Dung rơi vào tay sơn phỉ. Liễu Lam Anh thầm than, đồng thời cũng kinh ngạc vì thủ đoạn của Chiến Vương.

Liễu Lam Anh nhìn về phía Thanh Tuyết, ánh mắt càng thêm kiêng kị. Nữ nhân này có thể khiến Chiến Vương nghe theo nàng ta răm rắp, tất hẳn có chỗ độc đáo.

Lúc Hồ Cơ đi xuống, sắc trời đã tối, Thanh Tuyết thấy hắn đổ mồ hôi, lập tức lấy khăn ra lau cho hắn: “Vất vả cho ngươi rồi, ta thích lắm.” Chỉ thiếu chút nữa nàng đã nói: buổi tối tới nhà ta.

Bàn tay Hồ Cơ nhẹ nhàng đặt lên eo Thanh Tuyết, nhìn như mập mờ nhưng khẩu khí lại rất nghiêm túc: “Hiểu Hàn bảo ta truyền lời lại cho ngươi, đêm nay Chiến Vương sẽ dẫn ngươi đến phủ Quốc Sư, bảo ngươi hãy cẩn thận với họ, đừng để họ nhìn ra cái gì.”