Tạ Thừa Châu lại tới tìm Chu Gia Diên, hai người dựa vào bên cửa sổ hành lang nói chuyện phiếm. Nhìn chung cả năm cấp, chỉ có lớp 17 vì lần thi đấu hợp xướng này chuẩn bị đầy đủ nhất. Người lớp khác tất cả đều mặc đồng phục dài rộng dự thi, quy củ đứng ở trên đài xướng xong khúc mục chỉ định.
Đây là lần đầu tiên Tạ Thừa Châu ghét từ quy củ này.
Vì sao lớp bọn họ không thể quan tâm hơn trong cuộc thi hợp xướng? Giống như lớp 17 mặc áo lớp, có nhạc đệm, có chỉ huy chuyên nghiệp.
Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, Tạ Thừa Châu càng nghĩ càng giận.
“Đừng nóng giận, danh hiệu thứ nhất là lớp chúng tôi, cậu tức giận cũng vô dụng.” Chu Gia Diên tay cầm thành quyền, đánh nhẹ trên vai Tạ Thừa Châu.
Phương Tri Nịnh ghét bỏ bối cảnh trong nhà quá đơn điệu, đề nghị đi chụp ảnh bên ngoài.
Hai người cãi nhau ầm ĩ đi qua bên người Chu Gia Diên, camera trong tay Phương Tri Nịnh bị Chu Gia Diên cầm lấy: “Chụp ảnh à, chụp một tấm cho tôi.”
Phương Tri Nịnh thích hồng nhạt, đồ cô có cơ hồ đều là hồng nhạt. Polaroid trên tay Chu Gia Diên cũng là hồng nhạt, thứ đồ nhỏ phấn phấn nộn nộn bị một đôi tay thon dài giơ lên cao, tương phản rất lớn.
Có lẽ là ánh mặt trời ngoài cửa sổ đánh vào trên khuôn mặt tuấn tú của Chu Gia Diên, mê hoặc lòng Phương Tri Nịnh. Cô hơi sửng sốt, kéo vạt áo sơmi của Chu Gia Diên đi ra ngoài: “Được.”
Dưới cây đa cao lớn kia, Phương Tri Nịnh trong ngực ôm hoa hướng dương, đứng bên cạnh Chu Gia Diên, thân cao một mét sáu hai vừa đến bả vai hắn.
“Tri, lớp trưởng, gần chút nữa.” Trình Kiêu Kiêu đấm kính, ước gì có thể tự mình ấn hai người ở cùng nhau.
Phương Tri Nịnh thật cẩn thận đẩy Chu Gia Diên dịch bên kia, Chu Gia Diên tay cắm túi, cười biếng nhác. Cành lá che phủ, ánh mặt trời xuyên qua khe hở rơi trên khuôn mặt thuần trĩ bọn họ, mang chút khí phách thành thục của thiếu niên.
Lúc này ánh mặt trời vừa lúc, ảnh chụp dừng hình ảnh, chụp được dáng vẻ thanh xuân tốt đẹp nhất của hai thiếu niên thiếu nữ.
Ảnh chụp được rửa xong được đẩy ra khỏi máy ảnh, hiện ra một tấm ảnh vô cùng xinh đẹp.
Phương Tri Nịnh cầm được tấm ảnh yêu thích không buông tay, trong tấm ảnh cô nở ra một nụ cười, áo sơ mi váy chữ A giày màu trắng, hơi thở thanh xuân tràn ngập trong trước mắt, có thể khiến cho người khác nghĩ về những điều tốt đẹp khi nhớ đến vườn trường: Trời xanh mây trắng, ve kêu mùa hè, cùng với nước cam có ga.
Không thể không thừa nhận, Chu Gia Diên ở bên cạnh lại càng không thể xem nhẹ sự tồn tại. Được rồi, vậy miễn cưỡng khen hắn một câu đi. Thu hồi ảnh chụp lại, Phương Tri Nịnh cuối cùng cũng nhiệt tình mà thầm khích lệ Chu Gia Diên ở tận trong đáy lòng.
Trưa hôm đó sau khi thi đấu kết thúc, kết quả thi đấu được công bố tại trường. Giám khảo trải qua mấy lần thương lượng chấm điểm, cuối cùng đem giải nhất cho lớp 17. Lúc nghe được kết quả, bạn học đều cao giọng chúc mừng lớp 17, vui sướиɠ đều được bộc phát ra ngoài. Nhưng giải đặc biệt tiếp theo lại khiến mọi người đang chúc mừng bị tạt một gáo nước lạnh: “Lúc trước chưa từng nói có giải đặc biệt?” Học sinh lớp 17 nhìn nhau, cũng bó tay với sắp xếp như vậy.
Âm nhạc vang lên, lớp trưởng đoạt giải nhất lên sân khấu nhận thưởng. Giải nhất và giải đặc biệt tương đối đặc thù, đều là một mình hiệu trưởng trực tiếp lên trao giải.
Đến lượt Chu Gia Diên lên đài, những nữ sinh đứng ở phía sau hiệu trưởng hàng lễ hiện lên biểu cảm sửng sốt, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía Chu Gia Diên không giấu được.
Lúc xuống sân khấu còn liếc mắt nhìn hắn vài cái, lùi ra sân khấu tìm được bạn bè: “Trời ạ, lớp 17 kia có lớp trưởng thật đẹp trai.”
Chỉ chốc lát, ảnh chụp Chu Gia Diên diễn tấu và lĩnh thưởng đều được đăng tải lên trang trường: A a, tôi tìm được một đại soái ca, người nào có lòng tốt cho biết phương thức liên hệ của cậu ta được không?
Cả hai đều là bức ảnh Chu Gia Diên ngồi đàn dương cầm và bóng dáng lúc lên sân khấu nhận giải thưởng. Nhìn bức ảnh thứ nhất, không biết còn tưởng là vị vương tử nào ngồi độc tấu biểu diễn đàn dương cầm.
Lưu Thư Phong nhàn rỗi không có việc gì ngồi ở hậu trường vắt chân chơi điện thoại, trong lúc vô tình lướt thấy bài viết trên trang trường mới nhất, bị ảnh chụp của Chu Gia Diên và các loại bình luận bên dưới chọc cho cười đến đau bụng.
Một bên vừa cười vừa bình luận: Lớp 11A17, lớp trưởng Chu Gia Diên, tính tình ôn hòa, kẻ ái mộ đông đảo, trước mắt còn độc thân. QAQ số xxxxxxxxx, nghiệm chứng tin tức tự điền là được, không cần cảm ơn, tôi tên là Lôi Phong.
Dương Dư Hà từ sau khi biết tình huống từ tổ giám khảo, trở về giải thích với học sinh còn đang mơ hồ: “Về chuyện giải đặc biệt và giải nhất, thật ra là thế này, ban chúng ta và ban Nghệ Thể đạt được hoàn toàn giống nhau, nhưng ban giám khảo cho rằng giọng hát bên ban Nghệ Thể so với chúng ta tốt hơn, số lượng nam nữ cũng phân bố đều, hòa thanh nghe đồng đều. Mặt khác dưới tình huống cơ bản đều đạt được hạng nhất, liền cố ý tăng thêm một giải đặc biệt.
Nhìn các học sinh hơi mang vẻ tiếc nuối, Dương Dư Hà an ủi nói: “Không sao cả, lúc nãy mỗi một người trong ban chúng ta đều biểu hiện thật sự rất xuất sắc, ở chỗ này còn cần đặc biệt khen ngợi bạn học Lưu Thư Phong, lâm nguy không sợ còn chủ động giúp đỡ bạn học gặp khó khăn, mọi người vỗ tay.”