Chương 17: Ảnh kỷ niệm

“Chờ một chút, cậu không thể đi.” Lưu Thư Phong ngăn cản hành động hắn, “Cậu đi rồi, các bạn học còn lại làm sao bây giờ? Tớ đưa cậu ấy đi phòng y tế.”

Nói hết lời, người đã tới trên lưng Lưu Thư Phong.

“Nếu tớ không trở lại…… Thì không trở lại đi.” Thời khắc nguy cấp, Lưu Thư Phong vẫn là dáng vẻ cợt nhả kia.

Lập đội ngũ thiếu hai thành viên, điều này có nghĩa là phải có người thay thế bổ sung.

Chu Gia Diên giơ tay xem đồng hồ: “Không còn kịp rồi.” Dù là chạy, phòng y tế đến đại lễ đường một đi một về cũng phải chạy hơn mười phút, mà thời gian hợp xướng mới bốn năm phút.

Thời khắc mấu chốt, có hai nữ sinh tự nguyện đứng ra: “Lớp trưởng, hai người bọn tớ trở về đội ngũ bổ khuyết vị trí của Lưu Thư Phong và Ngô Thiến Văn.”

Trầm mặc hồi lâu Diêu Thiền mặt không biểu cảm nhìn hai người liếc mắt một cái, rốt cuộc mở miệng: “Chỉ có thể như vậy, hai người các cậu nhanh vào đội ngũ.”

Hứa Lộ Hoa trở về, thoạt nhìn tâm trạng không tồi.

Chờ lớp Một xuống sân khấu sau đó sẽ đến phiên lớp Phương Tri Nịnh.

Dựa theo thiết kế bước đi lên đài, khúc nhạc dạo vang lên, đi theo chỉ huy, nam sinh trước mở miệng: “Ngôi sao sáng nhất trong bầu trời, có nghe rõ không……” Nhạc đệm trầm thấp hợp với giọng nam chậm rãi chảy trong lòng người xem.

Người xem dưới đài không còn chỗ ngồi, Phương Tri Nịnh chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, duy nhất nhớ rõ chỉ có ca từ từng luyện tập vô số lần, ca từ viết thật sự xuất sắc, làm người ta đặt mình trong bầu trời đêm điểm đầy ngôi sao, hưởng thụ quá trình trích tinh tốt đẹp.

Ở trên sân khấu thời gian hơi túng lướt qua, giai điệu cuối cùng dừng lại, dưới đài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt kéo dài không thôi.

Theo sau Chu Gia Diên đi đến trung tâm sân khấu, cùng Diêu Thiền lĩnh xướng đứng song song chung một chỗ, toàn thể khom lưng với thính phòng.

Thời gian biểu diễn của lớp 17 kết thúc, ngắn ngủn vài phút có lẽ không tính là gì, nhưng nó lại chân thật mang đến cảm động cho học sinh lớp 17 trên sân khấu. Phần cảm động này có thể khiến cho bọn họ tạm thời buông những gì bất mãn và oán hận với bạn học bên cạnh, đồng tâm hiệp lực chỉ để biểu diễn một bài hát thật tốt.

Sau này ngày tháng ở chung còn dài, bọn họ có lẽ còn sẽ có tranh chấp, có oán giận, nhưng giờ phút này bọn họ chính là một chỉnh thể, hơn nữa chưa kịp trình diện hai bạn học, bọn họ là lớp 17 đoàn kết.

Sau khi xuống sân khấu, hậu trường một mảnh nhẹ nhàng, nữ sinh tốp năm tốp ba vây ở một chỗ lớn tiếng trò chuyện, trên mặt mỗi người đều thả lỏng không giống khi bắt đầu.

Phương Tri Nịnh và Trình Kiêu Kiêu thương lượng lát nữa cùng đi quầy bán quà vặt mua kem.

Hứa Lộ Hoa lại đây gọi Phương Tri Nịnh lại, nói có kinh hỉ mang cho cô, để cô đi ra ngoài ký nhận.

“Cái gì thế?” Phương Tri Nịnh cười đến không khép miệng được.

Hứa Lộ Hoa ôm lấy bả vai cô mang cô đến cây đa lớn ngoài đại lễ đường, ngừng tại chỗ đôi tay che khuất đôi mắt cô: “Lập tức tới liền, đừng nhìn lén nhé.”

“Năm, bốn, ba, hai, một!”

Hứa Lộ Hoa mở tay ra, Phương Tri Nịnh chậm rãi mở mắt, một bó hoa hướng dương nở rộ xuất hiện trước mắt cô.

Ngước mắt vừa thấy, Phương Tri Nịnh kinh hỉ không thôi, ôm cha mẹ: “Ba mẹ! Con rất nhớ hai người!”

“Ba mẹ cũng rất nhớ con.”

Lâm Hồng nhìn chăm chú con gái, mãn nhãn dịu dàng: “Hợp xướng rất êm tai.”

Nữ cường nhân trong sân nói một không hai trong việc làm ăn, đối mặt với con gái đáng yêu cũng sẽ rút đi vẻ ngoài cường ngạnh, biến thành người mẹ dịu dàng.

Phương Thanh Viễn lấy Polaroid của con gái ra từ phía sau: “Thật vất vả tham gia thi đấu với bạn học, không chừa chút kỷ niệm sao được? Đi chụp ảnh với bạn bè đi, buổi tối chúng ta mời một nhà chú Chu đi ăn cơm.”

“Cảm ơn ba.” Phương Tri Nịnh nhận camera, ôm hoa chạy về hậu trường đại lễ đường.

Lúc này hậu trường vô cùng náo nhiệt, nữ sinh lấy điện thoại ra sôi nổi tự chụp cùng bạn bè, gan lớn chạy đến trước mặt Chu Gia Diên mời hắn chụp ảnh cùng nhau, đều không ngoại lệ bị cự tuyệt: “Chân nhân tại đây, cự tuyệt chụp ảnh.”

Lưu Thư Phong sớm đã trở về từ phòng y tế, Ngô Thiến Văn là viêm dạ dày cấp tính phát tác, đã đưa đi bệnh viện, Dương Dư Hà cũng với người lớn đi bệnh viện trước.

Nữ sinh nhát gan giơ di động giả tìm góc độ, kỳ thật đang trộm chụp bóng dáng và sườn mặt của Chu Gia Diên. Chiêu này bị Lưu Thư Phong nhìn thấu, hắn ngăn trở màn ảnh điện thoại: “Ai, đừng chụp. Một bức ảnh chụp một trăm tệ.”

“Lưu Mật Ong, cậu tránh ra.”

“Không cho thì không cho.”

Phương Tri Nịnh cầm camera người đầu tiên đi tìm chính là Trình Kiêu Kiêu: “Kiêu kiêu, chúng ta tới chụp ảnh.”

“Này! Ai đưa hoa cho cậu, cho tớ ôm một cái.”

“Đây.” Phương Tri Nịnh đưa hoa vào tay Trình Kiêu Kiêu, giơ camera tìm góc độ, “A Kiều, cười một cái.”

Trình Kiêu Kiêu ngoài miệng nói “Cậu phiền quá, chụp lén tớ”, thân thể lại rất thành thật dọn xong tư thế, làm ra vẻ tươi cười.

Hai người mã bất đình đề tìm góc độ chụp thật nhiều tấm ảnh chụp chung, chờ ảnh chụp tẩy ra sau đó lấy một nửa cất vào trong túi.

“Tớ mang về kẹp vào cuốn hồi ức cấp ba kia của tớ.”

Trình Kiêu Kiêu trong xương cốt là một thiếu nữ văn nghệ, thích nhất thu thập ảnh chụp cũ, cuốn hồi ức trong nhà tất cả đều là ký lục các loại ảnh chụp trường học cao trung tới nay. Những cái đó và ảnh chụp chung với Phương Tri Nịnh, cô chắc chắn sẽ cất chứa thật cẩn thận.