Chương 19: Liên hoan

Sau khi kết thúc hợp xướng, Dương Dư Hà biết được từ chỗ Chu Gia Diên rằng Ngô Thiến Văn đột nhiên phát bệnh. Trao giải kết thúc, cô sẽ đến bệnh viện thăm Ngô Thiến Văn.

Trên sân khấu người chủ trì tuyên bố lần thi đấu hợp xướng này kết thúc viên mãn, các giáo viên cũng lục tục xuống sân khấu.

Các bạn học đi quả hơn nửa sân trường, trở lại phòng học vui vẻ thu thập sách vở về nhà qua tết Trung Thu. Tất cả các cán bộ lớp còn không quên bàn giao sắp xếp của giáo viên lên trên bảng đen nhắn nhủ cho bọn họ.

“Ai, lại là bài tập về nhà, thật phiền!” Phương Tri Nịnh đối với bài tập tiếng anh thở dài một hơi, cô ghét nhất là bài tập môn tiếng anh, còn không bằng lợi dụng thời gian nghỉ ở nhà làm nhiều thêm hai bộ luyện đề.

Trình Kiêu Kiêu phản ứng hoàn toàn khác với cô: “Còn không phải là bài tập về nhà sao, cũng chẳng có gì.”

“Thật hâm mộ cậu tốt tính như vậy.” Phương Tri Nịnh chậm rì rì nhét sách vào trong cặp sách.

“Cậu mang nhiều sách như vậy về làm gì? Còn xách theo cả bài tập về nhà, mệt mỏi quá đấy.”

“Sẽ không. Tớ đều có kế hoạch rồi, nghỉ ở nhà ôn tập lại toàn bộ kiến thức học mấy tuần qua.”

“Đừng, kế hoạch rồi cũng sẽ thay đổi cả thôi.”

Giáo viên địa lí Từ Văn Tá căn đúng thời gian đi vào trong phòng học, nhìn thấy giáo viên tiến vào, toàn lớp yên tĩnh lại.

Từ Văn Tá lấy phấn viết lên bảng đen bốn chữ ngăn ngắn to đùng: Hành lang Hà Tây.

Học sinh ngồi dưới không hiểu lí do, ngồi dúi đầu vào nhau thì thầm.

“Có ý gì vậy? Đã tan học còn học?”

Từ Văn Tá nhìn về phía học sinh, mười phần thích hợp nói: “Đây là bài tập Lịch Sử ngày nghỉ tết Trung Thu của tôi giao cho các em, xem phim phóng sự《 hành lang Hà Tây 》.”

“Hả?” Lưu Thư Phong vẻ mặt ghét bỏ: “Nhìn thế này sau đó không phải lại bắt chúng ta ghi cảm nhận chứ?”

Không chờ cho giáo viên nói, các bạn học ngồi trên làm vẻ mặt khổ sở: “Cái gì nha, còn phải viết cảm nhận sao.”

Từ Văn Tá tiện tay cầm thước eke trên mặt bàn, gõ lên bàn giáo viên: “Tôi nói bắt các em phải ghi sao? Các em nếu nguyện ý có thể ghi.”

“A a a!”

“Em không muốn viết.”

Trong phòng học lập tức hoan hô.

“Mấy đứa học sinh này, nhớ kỹ, một chút lợi ích kiến thức trong sách giáo khoa thì phải đọc hết, ngoại trừ sách giáo khoa các em muốn học tập còn có rất nhiều loại.”

Bên ngoài khu dạy học, Hứa Lộ Hoa đang ở cùng Phương Thanh Viễn thương lượng chuyện tết Trung Thu cùng nhau về quê thăm hỏi ba mẹ cô.

Nói đến hai nhà bọn duyện phận cũng thật khéo.

Phương Thanh Viễn gia cảnh bần hàn ba mẹ mất sớm, nhờ ba mẹ Hứa Lộ Hoa giúp đỡ mới có cơ hội đi học, một đường đi đến ngày hôm nay, ít nhiều cũng nhờ ba mẹ Hứa Lộ Hoa.

Mà Lâm Hồng lại vừa khéo là học sinh mà ba Hứa Lộ Hoa đã từng dạy, trong một lần đến văn phòng giúp giáo viên sửa lại văn kiện thì quen biết Phương Thanh Viễn, hai người lưỡng tình tương duyệt, từ bạn bè đến tình lữ rồi đến vợ chồng, cùng nhau vượt qua những năm tháng khó khăn không thể quên.

Phương Thanh Viễn nhớ ân cha mẹ Hứa Lộ Hoa đã giúp đỡ ông nhiều năm, vẫn luôn giữ gìn quan hệ thân thiết với nhà họ Hứa mà lui tới.

Trùng hợp nhất là bạn cùng phòng Chu Nghị Minh của Phương Thanh Viễn thông qua ông quen biết được Hứa Lộ Hoa, cũng đối với bà nhất kiến chung tình. Hai vị huynh đệ tốt kết hôn xong trực tiếp mua tiểu khu cùng một tầng, rất nhanh đã làm hàng xóm hai mươi năm.

Lần này Phương Thanh Viễn đi công tác trở về vừa đúng tết Trung Thu, đúng là mọi người đầy đủ, cũng nên trở về thăm ba mẹ Hứa Lộ Hoa.

“Mấy ngày nay tôi đều nghỉ phép, thời gian nào cũng ok.” Lâm Hồng luôn buôn bán bận rộn bên ngoài công ty nghiệp vụ, đi sớm về trễ không cố định kỳ nghỉ, vì thế Phương Thanh Viễn luôn nhân nhượng thời gian làm việc và nghỉ ngơi cho bà, lần này từ Quảng Châu thấy khách hàng xong, khó có được một kỳ nghỉ nhàn nhã.

“Vậy được rồi, buổi sáng ngày mai xuất phát, thứ hai trở về.”

Ba mẹ Hứa Lộ Hoa sau khi về hưu đã trở lại nông thôn sửa chữa lại căn nhà cũ, trồng rau nuôi hoa sinh hoạt thần tiên. Khoảng cách từ Nghi Nam đến nông thôn khá xa, có hơn ba tiếng đi xe.

“Hai nhà chúng ta cũng đã lâu không hội tụ rồi, buổi tối bảo lão Chu đến ăn cơm đi, cảm ơn mọi người mấy ngày qua đã chiếu cố Nịnh Nịnh.”

“Ai da, đừng khách khí. Nịnh Nịnh ngoan như vậy, còn ước gì ở nhà tôi thêm vài ngày. Nhưng mà cũng nên hội tụ, chúng ta đi ăn lẩu thịt dê nướng đi, đợi lát nữa kêu lão Chu trực tiếp vào trong tiệm là được rồi.”

Nói chuyện một hồi, đám học sinh ồn ào nhốn nháo cũng từ trong khu nhà học đi ra.

Phương Tri Nịnh nhìn thấy ba mẹ đều đang đợi cô, liền chạy nhanh đến mang cặp sách màu hồng trên lưng gỡ xuống đưa cho Phương Thanh Viễn: “Mẹ, buổi tối con muốn đi ăn liên hoan với bạn, mẹ giúp con mang cặp về nhé.”

Lâm Hồng không nói gì đánh giá bạn học đứng từ phía xa chờ Phương Tri Nịnh, mặc cùng một loại đồng phục, đều là áo lớp, không có người nào rắc rối.

“Ừm.” Lâm Hồng gật đầu: “Con mang điện thoại không? Kết thúc liên hoan gọi điện thoại về, mẹ và ba con đến đón con.”

Phương Tri Nịnh cười mỉm ngẩng đầu: “Con là học sinh tốt, không mang điện thoại đến trường học.”

Vừa dứt lời, bên cạnh truyền đến một tiếng cười nhạo.

“Cười cái gì mà cười?”

“Con cười cái gì?”

Phương Tri Nịnh và Hứa Lộ Hoa đều cùng phát ra tiếng, Hứa Lộ Hoa còn chủ động kéo tóc Chu Gia Diên.

Hai tay Chu Gia Diên xỏ trong túi quần đứng dưới gốc cây, buồn cười nhìn thằng Phương Tri Nịnh: “Học sinh tốt, không mang theo điện thoại đến trường học.”

Phương Tri Nịnh bị hắn nhìn đến đỏ mặt, xoay đầu không thèm nhìn hắn.

“Con cũng phải đi liên hoan?” Hứa Lộ Hoa hỏi Chu Gia Diên.

“Ừm.”

“Vậy con biết nên làm như thế nào đi.”

“Biết.”

Có Chu Gia Diên đi cùng, Lâm Hồng cũng yên lòng.