Liệp Quốc

3/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Tạm Ngưng
“Quyền thần không mưu triều soán vị đều không phải quyền thần hợp các. hMột ngày nào đó, trên kim tệ của đế quốc sẽ in hình của cái đầu của ông đây….”-------Hạ Á Lôi Minh
Xem Thêm

Chương 45: Bí Mật Của Hỏa Xoa
Hạ Á xuất thân là thợ săn trong núi, sau khi bắt được con mồi thì sẽ lột da rút xương, công việc này tất nhiên là hắn thành thạo không gì sánh được. Chỉ là dù sao cũng chưa từng săn qua con rồng nào, một con quái vật to lớn như thế trước mặt, Hạ Á cũng phải loay hoay nửa ngày, tìm được biện pháp mới dám ra tay.

Đầu tiên dùng hỏa xoa cắt ra hơn chục miếng vảy trên thân rồng, vảy rồng tuy mỏng nhưng không nhỏ, miếng nhỏ nhất cũng đã to bằng một chậu rửa mặt, Hạ Á cắt lấy hơn ba mươi miếng mới dừng tay, nhìn lại thi thể của con rồng, bất quá chỉ mới cắt được một phần nhỏ mà thôi.

Ngẩn người ra một chút, bỗng nhiên trong đầu hắn hiện ra một ý định quái gở!

"Long lân giáp"... Không phải là đem vảy rồng mài xuyên thấu sau đó đóng lại thành một mảnh liền nhau sao? Ông đây tuy rằng không có công nghệ làm ra được như vậy, thế nhưng lại có một biện pháp tương tự!

Đúng!

Ta liền đem da nàng cắt thành một khối to! Vảy rồng vẫn còn phủ trên da, sau đó toàn bộ mặc lên trên người.

Như thế chẳng phải là vừa mặc áo da rồng còn phủ thêm vảy rồng?

Dùng cách này, thì cần chi phải tìm bọn người lùn? !

Hạ Á suy nghĩ xong liền động thủ, cầm hỏa xoa sắc bén trong tay, thương cảm cho con rồng này, bị hắn cắt thành bảy tám khúc to nhỏ.

Mang một cái đầu đầy mồ hôi. Rốt cục hắn cũng đã cắt ra một tảng da thật lớn từ dưới bụng rồng. Phía trên còn bao trùm một lớp vảy rồng. Chỉ là vẫn còn đầm đìa máu tươi, nhìn có chút buồn nôn. Bất quá Hạ Á đại gia còn dám lấy máu rồng xoa lên trên người, thì còn sợ gì một chút máu tanh này?

Hắn cười tủm tỉm cầm lấy khối da khoát lên trên người. Quấn quanh thân thể một hồi. Bỗng nhiên nhớ tới trong hang có nhiều viên đá trong suốt như thủy tinh. Vội chạy nhanh vào. Tìm một viên thật to. Cầm lên soi hình mình trong đó...

Thân mình hắn cao to mạnh khỏe. Khoát lên trên người một tầng đầy vảy.

"Di... Sao càng nhìn mình càng giống như một con tắc kè bông thế này? Phi! Tắc kè không phải toàn thân cũng đầy là vảy sao..."

Cái này thật là khó coi, Hạ Á lập tức ngồi xuống. Đem cái khối da này cắt ra. Rất nhanh làm thành một kiện áσ ɭóŧ nhỏ nhắn. Tuy rằng hình dáng có chút thô kệch. Bất quá nếu như mặc thêm áo khoát bên ngoài. Như thế từ bên ngoài sẽ không nhìn thấy được nó.

"Ha ha! Ai nói ông đây là dế nhũi! Không cần phải nhờ người lùn. Cũng có thể làm ra một bộ nội giáp!"

Hạ Á hoa chân múa tay vui sướиɠ.

Hắn đang trong cơn phấn khích, bỗng nhiên hỏa xoa ở trong tay bị tuột ra rơi xuống đất, "phịch" một tiếng, nện thẳng lên bàn chân của hắn, dế nhũi vui quá hóa buồn, kêu thảm một tiếng, ôm chân nhảy vài bước, sau đó ngồi xuống, nhưng cảm giác được có điều không đúng, vươn tay nắm lấy hỏa xoa cầm lên.

"Di? Sao càng ngày càng nặng thế này?"

Hạ Á nhíu chặt lông mài suy tư.

Thanh hỏa xoa này nguyên bản trọng lượng rất nhẹ, dù sao nó cũng là vật dùng để khởi lò, cân lượng cũng không cần nặng. Lúc trước, lấy sức mạnh quái dị của Hạ Á, cầm thanh hỏa xoa trong tay giống như là cầm một cây tăm, tuy rằng sắc bén, nhưng dù sao nó cũng quá nhẹ, không được thuận tay.

Nhưng hiện tại, cầm hỏa xoa trong tay mơ hồ có cảm giác rất thích!

Phải biết rằng, Hạ Á có thói quen chỉ dùng búa nặng hơn mười cân!

Ý thức được hỏa xoa đã biến hóa một cách kỳ lạ , Hạ Á biết rõ đây không phải là ảo giác, hắn ôm đầu vắt óc suy nghĩ một hồi, cầm theo hỏa xoa đi về phía bên cạnh thi thể của con rồng, liếc mắt nhìn thấy vài khối thịt đã bị cắt rời ra, không khỏi ngây dại! !

Mấy khối thịt này, chính là vừa rồi hắn dùng hỏa xoa cắt ra, thế nhưng hiện tại nhìn lại...

Toàn bộ đã trở thành thịt khô! ! Nhìn giống như là bị phơi nắng mấy tháng liền, một tia ẩm ướt cũng không có, chỉ là mấy miếng thịt khô khô cứng cứng!

"Sao không có máu? !" Trong lòng Hạ Á bỗng nhiên sáng lên, ý thức được chổ không đúng!

Hắn lập tức đâm thủng một lổ trên thân rồng, thấy máu rồng từ từ chảy ra, liền đem hỏa xoa hứng lấy...

Quả nhiên! Máu rồng vừa rơi lên thân của hỏa xoa, tức thì liền bị hút vào trong! Trên thân hỏa xoa không hề lưu lại một giọt máu nào! Thanh hỏa xoa giống như biến thành một cái bọt biển có lực hút vô hạn, máu vừa nhiễm lên, lập tức liền bị hút vào! !

"Gặp quỷ rồi!"

Hạ Á kinh hô một tiếng, vô ý gõ nhẹ lên trên thân hỏa xoa một cái...

Ong! ! !

Một tiếng "ong" hùng hậu phát tán ra toàn hang động, âm thanh này lại làm cho Hạ Á càng hoảng sợ!

Âm thanh "ong" của hỏa xoa, cư nhiên mơ hồ có vài phần, giống như tiếng gầm của Dora mà lúc trước hắn nghe được!

Rồng gầm? ! !

Bây giờ cho dù hắn là một tên ngu, cũng ý thức được thứ này chắc chắn là một món bảo bối, trong lòng vui sướиɠ vô cùng, nhịn không được ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng!

"Lúc trở về Dã Hỏa trấn, kiếm một thợ rèn, đem nó rèn lại lần nữa, rèn thành một thanh búa! ! ! Hình dáng bây giờ thật sự rất khó coi! Làm gì có một cao thủ tuyệt thế nào lại cầm một thanh hỏa xoa đi đánh nhau? Sẽ làm người ta cười rụng răng mất thôi! Chế tạo thành một thanh búa xinh đẹp, mới phù hợp với thân phận đại gia của ta!"

Hạ Á tưởng tượng trên mình hắn mặc "long lân giáp", tay cầm chiến phủ, hình dáng uy phong lẫm liệt, nhịn không được chảy đầy nước bọt ra.

※※※

Hạ Á ở trong hang động đã lâu, ở bên ngoài kẻ đáng thương cùng Tatara cũng có chút sốt ruột.

Mới vừa rồi chỉ thấy có một mình A Đạt đi ra, cũng không có chào hỏi hai người, chỉ hướng về hai người gật đầu, sau đó trực tiếp lướt qua bọn họ rời đi.

Kẻ đáng thương có chút lo lắng, định đi vào trong hang động, thế nhưng Tatara ở bên cạnh nào dám?

Tatara vừa nhìn thấy cái đuôi của con rồng thò ra bên ngoài hang, thì đã không cầm cự được ý nghĩ nướ© ŧıểυ chảy ra trong quần, có đánh chết hắn cũng không dám bước về phía trước một bước.

Kẻ đáng thương một mình vừa chạy tới cửa hang, liền nghe thấy tiếng rồng gầm từ trong hang phát ra, nhất thời sợ tới hai chân bủn rủn, có chút lo lắng, nhịn không được mở miệng hô nhỏ vài tiếng: "Hạ Á! Hạ Á, ngươi có sao không?"

Sau đó liền nghe được tiếng cười như điên của Hạ Á.

Nàng nhất thời hoa mắt, liền thấy tên dế nhũi từng sâu trong hang đi ra. Ánh mắt của kẻ đáng thương quét qua người Hạ Á, liền hét lớn một tiếng, vẻ mặt đỏ lên, rất nhanh xoay người lại, chạy vội ra ngoài, chạy được vài bước, thì "phác thông" một tiếng ngã lăn ra đất.

Nguyên lai Hạ Á đại gia vừa rồi mặc nguyên mảnh da lớn cảm thấy khó chịu, liền đem nó đổi thành một cái áσ ɭóŧ, mà lúc thay đồ, hắn cũng đã lột sạch quần áo. Lúc này hắn còn chưa mặc lại quần, khi hắn xoay người lại, bước đi ra ngoài, "bộ rễ" dưới hạ thân của hắn đong đưa trước gió...

Kẻ đáng thương đời nào gặp qua hoàn cảnh này? Nhất thời nàng sợ tới hoa dung thất sắc, bưng kín khuôn mặt mà bỏ chạy.

Tatara đang ở bên ngoài thấy nàng té ngã liền đi tới đở nàng đứng lên, vẻ mặt đầy nịnh nọt: "Công chúa, ngài..."

Thần sắc kẻ đáng thương nhất thời thay đổi, khẩn trương nhìn người kia: "Ngươi! Ngươi quả nhiên nhận ra ta? !"

Khuôn mặt của Tatara nở ra một nụ cười nhìn cứ như là một tên cúc hoa: "Công chúa, ta là một ma pháp sư, đoạn thời gian ở tại Aosiji Liya, ta đã từng ở bên trong đại giáo đường, rất xa đã nhìn thấy được ngài, lúc đó ngài đang cùng hoàng tử điện hạ cùng nhau rời khỏi giáo đường... Tuy rằng là ở rất xa nhìn ngài, thế nhưng dung nhan mỹ lệ của ngài, làm sao ta có thể quên được..."

Kẻ đáng thương lại nghe thấy tiếng cười của Hạ Á trong hang truyền ra, thần sắc nhất thời biến đổi, gắt gao bưng kín miệng của Tatara, thấp giọng nói vội: "Câm miệng! Đừng nói nữa!"

Nàng có chút lo lắng nhìn về phía cửa hang, thở hổn hển vài cái, cắn răng thấp giọng nói: "Ngươi, ngươi tên gì?"

"Tatara! Ta là Tatara! Là nhất cấp thổ hệ ma pháp sư, nguyện vì ngài mà cống hiến sức lực, thưa công chúa!" Trong lòng Tatara mừng như điên.

"Tốt! Tatara." Kẻ đáng thương nheo con mắt lại, lúc này trên mặt nàng, không còn tới nửa phần bộ dáng thương cảm mà bình thường hay bị Hạ Á ăn hϊếp, con ngươi bỗng nhiên phát ra một tia uy quyền theo bản năng: "Ngươi nghe cho kỹ đây, Tatara pháp sư, về thân phận của ta, ngươi không được nói cho tên gia hỏa kia biết! Dù chỉ một lời cũng không được! Còn nữa, hắn, hắn vẫn còn xem ta như là một người nam nhân, cho nên ngươi... Ngươi hiểu rồi chứ!"

Tatara co rút đầu lại, thầm nghĩ : Chúa ơi! Xem nàng như là một nam nhân? Ánh mắt gì mà kém tới tình trạng này a? ! Lẽ nào cái tên tiểu tặc kia, thật sự đúng là một tên ngu sao?

Thế nhưng lại nghĩ tới việc mình bị một tên ngu lừa gạt cướp đoạt, trong lòng liền cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Ngươi có nghe rõ không!" Kẻ đáng thương có chút nôn nóng.

"Dạ dạ dạ! Ta nhất định sẽ không nói!" Trong bụng Tatara liền suy diễn ra một cái lý do: nhất định là công chúa đang lo sợ tên tiểu tặc kia có ý xấu với sắc đẹp của nàng, cho nên mới giả dạng thành nam nhân! Ôi không xong! Ta tuyệt đối không thể tiết lộ bí mật này! Nếu không, cái tên tiểu tặc kia vừa nhìn thấy sắc đẹp liền nổi lên lòng ham muốn, vạn nhất công chúa có chuyện gì... Ta chẳng phải là trở thành người có tội sao!?

Tưởng tượng tới việc vị công chúa này bị vũ nhục, nguyên nhân là do mình tiết lộ bí mật...

Bị cột ở trên cọc trước giáo đường thiêu sống, đao phủ giơ đao chuẩn bị chặt đầu...

Tatara run mình một hồi: "Ta nhất định không nói! Nhất định không nói! !"

"Tốt! Nếu như việc này lộ ra ngoài, ta nhất định sẽ nhờ ca ca ta gϊếŧ ngươi! Làm cho ngươi đầu rơi xuống đất!" Kẻ đáng thương vẫn còn chút lo lắng, liền bổ xung vài câu uy hϊếp.

"Ách... Còn nếu như tự bản thân ngài tiết lộ thì sao đây?"

"Ta... Ta cũng như cũ cho đầu ngươi rơi xuống đất!"

"..." Tatara chớp chớp con mắt, thở dài trong lòng, vẻ mặt đầy thành kính: "Công chúa quả nhiên là công chính nghiêm minh, làm cho người ta phải tâm phục khẩu phục!"

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Thêm Bình Luận