Chương 1: Thế Giới xa lạ
Thực Tập kỵ sĩ
-AAAA!....
Lạc Hạ hét to và bật người thoát khỏi cơn ác mộng. Cậu hít thở đầy mệt nhọc và nặng nề , đã là lần thứ năm trong tuần cậu mơ thấy cơn ác mộng khủng khϊếp ấy. Trong giấc mơ Lạc Hạ thấy cha mẹ bị hàng chục con zombie xé xác, máu chảy thành suối, còn bản thân cậu tuyệt vọng, bất lực, gào thét nhưng tất cả chỉ là vô vọng. Lạc Hạ ôm đầu thống khổ, nước mắt không ngừng tràn ra từ khóe mắt nhưng cậu không thể làm bất kỳ điều gì, giờ đây cậu đang sống ở thế giới hoàn toàn khác với cha mẹ.
Lạc Hạ vốn là một cậu bé 5 tuổi sống tại thế kỷ 20, cậu có được một cuộc sống hạnh phúc được cha mẹ yêu thương, ông bà cưng chiều, nhưng tất cả đã mất đi trong một lần cả gia đình du lịch đến Hawaid. Chiếc máy bay du lịch giữa cơn giông tố khủng khϊếp đã khiến tất cả hành khách phải nhảy ra ngoài nhưng duy chỉ có Lạc Hạ bị kẹt lại sau đó cậu cùng với chiếc máy bay lao vào một hố đen giữa bầu trời. Khi tỉnh lại thì Lạc Hạ phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường được trải ga trắng tinh, ấm áp hương nắng.
Lạc Hạ vốn định thăm hỏi hoàn cảnh xung quanh nhưng cậu rất nhanh tuyệt vọng khi phát hiện cậu không thể trao đổi với những người nơi đây. Lạc Hạ ngơ ngác, bất lực đánh giá thế giới chung quanh, không cha mẹ, không có ông bà thương yêu cưng chiều,... cậu không có bất kỳ điều gì, những hạnh phúc từ khi sinh ra đến khi cậu tỉnh dậy cứ như một giấc mơ, chân thật đến như vậy nhưng cũng tan biến nhanh chóng như vậy. Những con người xa lạ không hiểu được lời cậu nói.
Lancelot nghe được tiếng thét từ trong phòng phát ra thì anh vội vã bước vào, nhìn đứa bé trước mắt đang ôm đầu khóc một cách đau đớn, Lancelot lắc đầu thương cảm. Cách đây 2 tháng, trên đường thảo phạt Viking từ biển Bắc trở về thì anh bắt gặp một đứa bé nằm trên một vật thể hình tròn màu trắng trôi nổi trên mặt biển, thằng bé cũng chỉ mới tỉnh lại cách đây gần 1 tuần. Lancelot cứu vớt cậu bé này chỉ vì bản năng của một kỹ sĩ, nhưng sau khi phát hiện đứa bé này không còn thân nhân và còn là ngoại tộc thì anh nảy ra một quyết định mới.
Lancelot muốn đào tạo thằng bé trước mắt thành một thanh kiếm bóng tối cho đức vua, thanh kiếm này sẽ gánh nhận tất cả tội lỗi, máu tươi trên vai, thanh trừng tất cả chướng ngại cho vua Arthur vĩ đại, thằng bé này rất thích hợp cho điều đó.
Thằng bé như một người không thuộc thế giới này vậy, điều này là trực giác của anh, nó không có thân nhân và ký ức thì mơ hồ. Tính cách của một kỵ sĩ phản đối anh làm việc này nhưng lòng trung thành của Lancelot lại thúc đẩy anh nên vì vua Arthur mà tạo ra một thanh kiếm như vậy, đã dằn vặt nhiều ngày nhưng anh vẫn tin theo lòng trung thành của mình và đưa ra quyết định.
-Đi theo ta.
Anh nói và ra hiệu cho Lạc Hạ.
Nghe được tiếng nói quen thuộc Lạc Hạ ngẩng đầu, cậu biết đây là người đã cứu mình về và là chủ nhân của nơi này, tuy không hiểu anh ta nói gì nhưng Lạc Hạ hiểu thoáng được ý tứ người thanh niên trước mắt. Lau đi nước mắt, cậu khập khiễng bước xuống giường và đi theo người thanh niên ra ngoài.
-Là nó đấy.
-Thằng dị tộc được Hầu tước cứu về.
-Quân súc sinh man rợ, xem màu tóc của nó đi, giống hệt bọn ấy.
-Đúng vậy, giống hệt bọn Viking đến từ hướng Đông.
Những tiếng xì xào, nguyền rủa vang lên, Lancelot nghe thấy nhưng không ngăn cản, anh muốn đứa bé này cảm nhận những điều này, thứ anh muốn rèn ra là một thanh kiếm bóng tối anh cần nó cảm nhận được tất cả sự hắc ám của thế giới.
Lạc Hạ tuy rằng không hiểu những gì người khác nói nhưng cậu có thể nhận ra ánh mắt sợ hãi, và đầy bài xích của những người bên đường. Lạc Hạ trở nên run rẩy vì sợ hãi và nước mắt lại trào ra từ khóe mắt cậu.
Chỉ trong 5 ngày qua, Lạc Hạ đã trải qua tuyệt vọng và thống khổ tận cùng khi chứng kiến cha mẹ chết thảm khốc trong cơn ác mộng cậu không biết điều đó có thực sự xảy ra hay không bởi giấc mơ quá chân thật lạc Hạ bị sự sợ hãy nhấn chìm trong 5 ngày thêm vào đó sự ghẻ lạnh của người đời đối với một đứa bé 5 tuổi, tất cả làm tâm tính vốn ngây thơ, hồn nhiên dần bị vỡ nát, cậu chỉ có thể khóc, nước mắt làm cậu thấy thoải mái, nước mắt làm mờ đi những hình ảnh đáng sợ chung quanh.
Lancelot nhìn cậu bé tóc đen đang run rẩy, bất lực sau lưng thì lòng anh hơi thắt lại nhưng anh lại cất tiếng quát:
-Không được khóc, nhanh lên
Lạc Hạ thút thít nỉ non và đuổi theo Lancelot.
Theo chân Lancelot đến nhà của Griedor-một vị thầy giáo trong thành, Lạc Hạ được Lancelot ủy thác cho người này dạy cậu biết chữ và những kiến thức nơi đây.
Griedor là một thầy giáo đồng thời còn là một nhà tư tưởng mới, một nhà thông thái, ông không bài xích chủng tộc, trong mắt ông tất cả chủng tộc vốn nên sống hòa bình, ông không bài xích dân tộc bởi các dân tộc đều có đặc điểm riêng của mình. Griedor dắt Lạc Hạ vào lớp và cho cậu ngồi vào vị trí gần mình nhất trong lớp học.
Những đứa trẻ chung quanh nhanh chóng di chuyển tránh xa Lạc Hạ như sợ phải đυ.ng chạm một thứ tởm lợm gì đó. Griedor thấy được nhưng chỉ có thể thở dài, ông biết đây là do cha mẹ bọn chúng dạy thành như vậy, xét cho cùng thì chiến tranh giữa các dân tộc vốn là do truyền miệng.
Nhìn cậu bé đang ngước đôi mắt màu đen lóng lánh nước mắt nhìn mình, ông thởi dài, Griedor hiểu được mục đích của Lancelot muốn đào tạo Lạc Hạ thành cái gì, tuy cảm thấy tàn nhẫn nhưng ông vẫn phải trợ giúp Lancelot vì anh đã từng giúp Griedor cứu lại con gái từ tay phản quân vùng Ciss, và có lẽ vương quốc đúng là cần phải có một thứ như thế.
Bước xuống bục giảng, Griedor bước đến cạnh Lạc Hạ và xoa nhẹ đầu cậu, thấy cậu co người hoảng sợ ông nở một nụ cười hiền từ rồi Griedor lấy khăn tay lau đi nước mắt trên mặt cậu.
Tiếp đó 1 năm, Lạc Hạ được Griedor dạy chữ viết, phát âm, cậu nhanh chóng có thể giao tiếp đơn giản. Vì con gái đã lấy chồng ở xa nên Griedor rất thương yêu Lạc Hạ, ông chăm sóc cậu bé như con trai của mình, ông thường dẫn cậu đi du lịch ở các vùng gần đó, và chỉ cho cậu các cảnh đẹp của vương quốc.
Sau khi Lạc Hạ đã thông thạo ngôn ngữ và chữ viết thì ông bắt đầu truyền thụ các kiến thức về lịch sử, địa lý, các loại tư tưởng, một số điều về y học, thường thức,… Griedor thường xuyên dẫn Lạc Hạ đến thư viện trong thành và giúp cậu tham khảo các cuốn sách cổ.
Đã 3 năm trôi qua kể từ khi Lạc Hạ được Lancelot giao cho Griedor giáo dục.
Lancelot sau khi bình định đội quân phản loạn do Công tước Isenia ở vùng Cajn trở về thì anh được phong làm 5 sao Hầu tước và cấp cho lãnh địa, Lancelot quyết định dẫn Lạc Hạ theo mình và bắt đầu bồi dưỡng cậu bé. Khi đến ngoài gian nhà gỗ anh nghe được âm thanh.
-Hôm nay Hầu tước sẽ đến đón con, con đã chuẩn bị hết thảy rồi chứ Lakjhal.
Bên trong căn nhà bỗng nhiên trầm mặc đi một lúc.
-Vâng,… Cảm ơn người đã chăm sóc con trong suốt thời gian qua…
Lancelot biết Lạc Hạ đã học tập thành công thì mỉm cười sau đó gõ cửa. Griedor dẫn theo Lạc Hạ mở cửa, trò chuyện với Lancelot được một khoảng thời gian thì hai người nói lời tạm biệt, nhìn dáng người nhỏ bé gầy yếu khuất dần sau con đường, một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt Griedor, ông thì thào:
-Bảo trọng, con trai…
Lạc Hạ bỗng nhiên dừng bước, Lancelot nghi hoặc hỏi:
-Sao thế?.
Lạc Hạ lắc đầu, cả hai tiếp tục, trước khi đi khóe miệng cậu nở nụ cười nhẹ, tuy chỉ yếu ớt như đóa hoa cuối thu nhưng lại mang theo tất cả cảm tình của cậu bé 8 tuổi.
-Cảm ơn… Cha…
Sau đó cả hai biến mất ở cuối con đường.
Lạc Hạ được Lancelot dẫn đến lãnh địa mới đã qua 1 tháng, sau khi biết Lancelot muốn bồi dưỡng mình trở thành thanh kiếm bóng tối của vua Arthur thì cậu khϊếp sợ, mặc dù đã từng nghe Griedor đề cập đến chuyện này nhưng khi nghe chính ân nhân của mình nói ra thì cậu cảm thấy trong lòng rất đau nhức, một lần nữa cậu cảm nhận được sự lạnh lẽo của lòng người, quả nhiên chỉ có cha nuôi mới thật sự quan tâm đến mình.
Bịch!...
-Đứng dậy, nếu còn suy nghĩ miên man như thế thì ngày sau ngươi sẽ chỉ chết một cách vô dụng trên chiến trường.
Lancelot vung thanh kiếm gỗ lên và quát lớn, cách đó không xa là một cậu bé 8 tuổi nằm trên mặt đất, cả người cậu đầy rẫy vết thương, cậu run rẩy vươn người đứng dậy.
-Lau những giọt nước mắt ủy mị ấy ngay cho ta, ta đã nói với ngươi thế nào, thứ dư thừa nhất của ngươi chính là nước mắt.
Lạc Hạ đưa tay áo chùi đi nước mắt sau đó khập khiễn cầm thanh kiếm sắt còn cao hơn cả cậu lết về hướng Lancelot. Lancelot quật ngã cậu sau đó nói:
-Ta đã dạy ngươi di chuyển như thế nào, cái bộ dáng đàn bà ấy ta có dạy cho ngươi sao?, đứng lên ngay lập tức....
4 năm nhanh chóng trôi qua, Lạc Hạ đã 12 tuổi.
Hôm nay Lancelot gọi Lạc Hạ đến thao trường để kiểm tra thành tích của cậu lần cuối.
Cậu bé dễ nước mắt nay đã không còn, trước mắt anh là một thiếu niên cao gầy so với cùng lứa, gương mặt thanh tú, ánh mắt đạm mạc, hờ hững tràn ngập trí tuệ. Trong 4 năm huấn luyện, Lạc Hạ đã dần chinh phục được vị Kỵ sĩ trưởng của vương quốc, tính cách yếu đuối của cậu nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một tính cách mà anh cần - đạm mạc, lạnh lùng với sinh mệnh.
Lạc Hạ đã rèn luyện được sự kiên trì, sự bền bỉ, tính cẩn thận, cậu còn có được sức sáng tạo và khả năng lĩnh ngộ siêu cường tất cả đều tụ tập vào Lạc Hạ khiến cậu mạnh mẽ liên tiếp đột phá giới hạn của bản thân. Chỉ trong 4 năm luyện tập Lạc Hạ đã từ một người bình thường biến thành một vị chuẩn Tín Ngưỡng kỵ sĩ.
Lúc này hai người đứng cách nhau 20 mét, trong thao trường cắm hơn 100 thanh các loại vũ khí và 10 con chiến mã được thả để làm một chiến trường giả định. Lancelot không mang giáp trụ chắc tay sau lưng quan sát Lạc Hạ.
Lạc Hạ hiện tại chỉ mang giáp tay, chân và ngực, tư thế thủ thế rất vững vàng, góc độ đứng cững được lựa chọn và cân nhắc rất hoàn hảo, Lancelot không nhịn được gật đầu khen ngợi, anh nhấc bước xông mạnh đến, trên đường đi anh giẫm vào một thanh kiếm ngắn khiến nó bay về hướng Lạc Hạ, thân thể theo đó lướt đến.
Vụt!...
Lạc Hạ hạ người né đi rồi với lấy một cây giáo gần đó và quét vào chân Lancelot.
-Phản ứng tốt.
Lancelot dứt lời nhảy lui về sau và ném thanh đoản kiếm vào ngực Lạc Hạ.
Keng.
Lạc Hạ đảo chiều cây giáo gạt phăng thanh kiếm đi sau đó dùng kỹ thuật Đột Kích áp sát về Lancelot
Trong thao trường vang lên từng hồi binh khí chạm nhau, sau một hồi quyết đấu, Lancelot lúc này đang chĩa thương và yết hầu Lạc Hạ.
Trận đấu này, Lạc Hạ đã vượt qua khảo nghiệm hơn nữa ngoài dự đoán của Lancelot là Lạc Hạ đã cầm cự với anh hơn 30 phút, tuy rằng Lancelot chỉ dùng chưa tới một phần trăm lực lượng, không có Noble Phantasm hỗ trợ nhưng anh chính là Đệ nhất kỵ sĩ của vương quốc và Lạc Hạ chỉ mới 12 tuổi, thời gian cậu bé tập luyện ngắn ngủi 4 năm. Lancelot khó có thể tưởng tượng trong 8 năm nữa cậu bé tóc đen trước mắt có thể phát triển đến mức nào, điều này khiến anh sinh ra một cỗ lạnh người.
Vì để dễ dàng khống chế, anh quyết định phải nhanh chóng đem Lạc Hạ đến kinh đô để cậu bé cùng Vua Arthur ký khế ước trung thành.
Lạc Hạ lúc này đang trầm ngâm xuy nghĩ và phân tích trận chiến vừa rồi, những thiếu sót trong lối đánh, các động tác và bước di chuyển dư thừa. Đây là thói quen được cậu rèn luyện trong quá trình tập luyện. Lúc này Lancelot lên tiếng:
-Ngươi có biết nhiệm vụ của mình sau này?.
Lạc Hạ hơi khó hiểu tại sao Lancelot lại hỏi như thế vào lúc này nhưng cậu vẫn thản nhiên trả lời:
-Từ trong bóng tối thanh tẩy tất cả các chướng ngại cho đức vua.
Lancelot gật đầu sau đó tiếp lời:
-Thanh tẩy tất cả chướng ngại cho đức vua yêu cầu ngươi phải có sự trung thành, công bằng, của một kỵ sĩ, sự lạnh lùng, quyết đoán của một sát thủ và trí tuệ, tư tưởng của một nhà thông thái, mong ngươi hãy nhớ kỹ điều này nhất là lòng trung thành với nhà vua, hãy luôn đặt nó lên hàng đầu.
Nhận được Lạc Hạ đã tiếp nhận, Lancelot tiếp lời:
-Mỗi một người sẽ có một phong cách chiến đấu riêng cho mình, nhưng chung quy được chia làm 4 trường phái, đa vũ khí đa kỹ năng còn gọi là Nolly, đơn vũ khí đơn kỹ năng gọi là Rainor, đa vũ khí đơn kỹ năng Atical và đơn vũ khí đa kỹ năng được gọi là Rudion, mỗi trường phái sẽ có đặc điểm, phong cách, ưu điểm, nhược điểm riêng, không có trường phái mạnh nhất, chỉ có người mạnh hơn. Ta đã dạy ngươi tất cả kiến thức cơ bản, bây giờ ngươi sẽ lựa chọn hướng đi cho mình.
-Rainor.
Lancelot vừa dứt lời thì Lạc Hạ đã ngay lập tức đưa ra câu trả lời, điều này kiến Lancelot sững sờ, vì sự quyết đoán và lựa chọn quá đỗi hiếm hoi. Không kìm được sự tò mò, anh hỏi:
-Tại sao?.
-Vì thích hợp.
Đúng vậy, chỉ đơn giản là thích hợp, nhưng không có câu trả lời nào chính xác hơn. Lancelot lắc đầu cười khổ, anh tiếp tục nói:
-Rainor là một trường phái cực kì khó phát triển gần như chỉ có 1 trong 10000 kỵ sĩ chọn trường phái này, tất cả vì không ai nhận thấy được tương lai của nó, nhưng ta biết Rainor là trường phái mạnh nhất, nếu nó được phát triển đến tận cùng, ta nghĩ với trí tuệ của mình thì ngươi cũng đã thấy được điều này nên mới đưa ra lựa chọn như thế. Hơn 500000 kỵ sĩ của vương quốc hiện tại chỉ có duy nhất 2 Rainor là ngươi và vua Arthur, và mặc dù đã tập luyện hơn 8 năm nhưng đức vua cũng chỉ đạt đến Tín Ngưỡng kỵ sĩ.
Lạc Hạ trầm ngâm suy nghĩ về những điều Lancelot nói nhưng cậu quyết định không thay đổi lựa chọn, Lancelot thấy thế thì tiếp tục nói:
-Vừa rồi là về phong cách chiến đấu, còn về cách thức chiến đấu thì được chia làm 2 là Thủ Hộ kỵ sĩ và Chiến Tranh kỵ sĩ, ngươi muốn lựa chọn như thế nào?.
-Cả hai.
Lại một lần nữa Lancelot trợn mắt, dĩ nhiên anh đã nghĩ đến việc hướng Lạc Hạ về hướng lựa chọn cả hai nhưng Lancelot không ngờ Lạc Hạ lại đưa ra đáp án ngay như thế, cố gắng bình tĩnh anh hỏi:
-Tại sao?.
-Bởi vì người muốn.
Lancelot thiếu chút nữa thì phun ra cả bữa sáng, không phải đâu, thằng bé không phải có ma thuật đọc suy nghĩ đấy chứ.
-Không có thưa ngài.
Lancelot mặt tái nhợt đem một cuộn giấy giao cho Lạc Hạ rồi lảo đảo đi ra thao trường trong ánh mắt vui vẻ của binh lính, hiển nhiên những người này đã ăn quả đắng từ Lạc Hạ rất nhiều.
Trong thao trường Lạc Hạ mở cuộn giấy, không có chữ, là mật thư. Lạc Hạ đưa mặt giấy về hướng mặt trời, các dòng chữ dần hiện ra.
[Toàn quyền tiêu diệt băng cướp trên tuyến đường đến vùng Mahatan.]
Lạc Hạ hơi suy nghĩ sau đó gấp cuộn giấy bỏ vào ngực rồi nhanh chóng cất bước khỏi thao trường.