Chương 3: Bắt Đầu Thi Đấu

Bốn phía sân đấu đều dùng pha lê chống đạn làm tường, từ mặt đất chọc thẳng lên trần nhà để phòng ngừa những vị khách không khống chế được đập nát, đồng thời cũng có thể ngăn cản tin tức tố của tay đấu tràn ra ngoài làm cho Omega rối loạn. Người tới thi đấu phần lớn đều là những Alpha xuất sắc, trong quá trình giao đấu tất nhiên sẽ có lúc tin tức tố không áp chế được, dùng tường thủy tinh có thể bớt đi rất nhiều chuyện phiền phức.

"Cạch" một tiếng, bắt đầu thi đấu.

Tấn Mãnh Long dẫn đầu ra tay, nắm tay to như mang theo gió hung hăng đánh thẳng về phía mặt Trì Đông, tuy rằng dáng người của gã rất lớn nhưng động tác lại không chậm chạp, hai tay luân phiên tấn công, tần suất nhanh chóng có lực.

Nhưng Trì Đông "nhỏ gầy" lại linh hoạt hơn nhiều, né tránh trái phải không chút hoảng loạn, ánh mắt anh vẫn luôn lưu ý tiết tấu tấn công của Tấn Mãnh Long.

Lan Tư cảm thấy có chút thú vị, ngoắc ngón tay với vị giám đốc đang đứng một bên, giám đốc kia lập tức đi tới.

"Tên Trì Đông này đến đây từ khi nào?"

"Cậu ta tới từ thàn trước, lúc đầu chỉ là đánh vài trận nhỏ rải rác kiếm chút tiền, sau đó lại cờ bạc nợ nần đầy mình liền tham gia mấy trận đánh "Qua Cửa" để lấy tiền thưởng trả nợ, sân đấu "Qua Cửa" của chúng ta tổng cộng có mười hai trận, trận đấu hôm nay chính là trận chung kết, Tấn Mãnh Long chính là ác mộng của vô số tuyển thủ đánh sân "Qua Cửa" này.

Giải thưởng của sân đấu này là một trăm vạn, rất nhiều người đều nóng lòng muốn thử nhưng bởi vì đây là trận đánh tự do, không tuân theo bất kì quy tắc nào, Tấn Mãnh Long lại là phần tử ra tay vô cùng ác liệt, cơ bản tất cả các tay đấu đều phải kẹt ở cửa thứ mười hai này, một trăm vạn vẫn nằm im ở hai bên sân thi đấu, mỗi người đều có ý muốn dùng mạng để đổi lấy.

"Có chút thú vị." Lan Tư cười cười, rút một tấm thẻ đen từ trong bóp tiền ra, giám đốc dùng hai tay nhận lấy, hỏi: "Thiếu chủ, mua nhiều hay ít?"

"Một trăm vạn, mua Trì Đông thắng."

Giám đốc nghe xong lập tức sửng sốt, khẽ liếc nhìn Trì Đông đứng trên sàn đấu vẫn chưa tấn công lần nào, cảm thấy thiếu chủ có chút tiêu hao phung phí, nhưng ông ta chỉ là một người làm công, không dám nghi ngờ, thế là mang theo tấm thẻ đen khom người rời khỏi, xuống dưới lầu quẹt thẻ.

"Tiểu Lý, một trăm vạn, mua Trì Đông thắng."

"Gì ạ?" Tiểu Lý nghe xong, trên mặt lộ vẻ không thể tin nổi: "Giám đốc, khách hàng nào mua vậy ạ, đây là muốn lấy tiền ném đá trên sông sao? Ai mà không biết Tấn Mãnh Long..."

"Suỵt!" Giám đốc vội vàng bảo tiểu Lý im miệng, chỉ chỉ gian pha lê trên lầu, nhỏ giọng nói: "Là ý của cậu chủ nhỏ."

Tiểu Lý lập tức ngậm miệng, cúi đầu quẹt thẻ, lúc chờ hệ thống kiểm tra, cậu ta vẫn không nhịn được nhìn về phía hai người trong sân, tên Trì Đông kia vẫn liên tục lùi về sau trốn tránh, không thể kiếm được một tia hy vọng, trong lòng cậu ta trộm lắc đầu thở dài, tỏ vẻ không hiểu mạch não của kẻ có tiền.

Giám đốc mua xong liền đi lên lầu, trả thẻ đen về cho Lan Tư. Lan Tư bưng chén rượu hỏi: "Max, cậu cảm thấy lần đầu tư này của tôi sẽ có lời chứ?"

Max là cận vệ của Lan Tư, từ đầu đến cuối vẫn luôn chú ý đến hai người trong sân đấu, một lát sau mới đáp: "Sẽ."

"Mượn lời chúc của cậu." Lan Tư nâng ly rượu về phía Max, uống một hớp.

Tiếng chuông trong sân lại vang lên một lần nữa, đợt thi đấu đầu tiên kết thúc. Trì Đông biết mình vẫn luôn ở thế bị động nên chắc chắc sẽ bị trọng tài trừ mất một điểm, Tấn Mãnh Long ngừng tay, miệt thị hô to về phía Trì Đông: "Đồ bất lực!"

Trì Đông giống hệt như không nghe thấy, ngồi về chỗ của mình lau mồ hôi, anh từ chối người phục vụ đưa lên bình nước, ngược lại tự cầm lấy cái ly của mình mà uống.

Lúc ngửa đầu uống nước, anh thấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế lô của gian pha lê trên lầu đưa ly rượu về phía mình, Trì Đông sửng sốt, cũng nâng bình giữ ấm của mình lên. Tấn Mãnh Long không hổ là tuyển thủ nổi tiếng của sân đấu này, đợt thi đấu thứ hai vẫn chiếm thế thượng phong như trước, khách trong thính phòng lập tức tỏ vẻ bất mãn với Trì Đông, mỗi lần anh hoàn mỹ tránh khỏi công kích như không chịu tấn công đều sẽ vang lên một trận chậc lưỡi tiếc rẻ, cho tới lúc kết thúc trận đấu thứ hai thì loại bất mãn này càng thêm dâng trào.

"Con mẹ nói, ông đây tiêu tiền không phải để tới xem mày đánh giả!" Một người đàn ông dẫn đầu hô lên.

"Rác rưởi! Mau xuống đi!"

"Cút về trong bụng mẹ mày đi, không cứu nổi nữa."

"Tấn Mãnh Long! Trận cuối cùng đánh chết nó đi!"

Cho dù trong ghế lô của Lan Tư cách âm rất tốt nhưng vẫn không khỏi nghe được vài câu mắng mỏ nhục nhã, hắn lại nhìn về phía Trì Đông, đối phương giống như bị điếc, vẫn bình tĩnh bưng bình giữ ấm, vô cùng chăm chú thổi thổi, uống miếng nước.

Mà Lan Tư lại đang tò mò, rốt cuộc thì trong bình giữ ấm của anh ta có thứ gì ngon?