Chương 2: Quyền Anh

"Đây là hai chuyện khác nhau!" Lan Kiến Đình có chút tức giận.

"Thôi đi." Lan Tư cười nhạo một tiếng nói: "Bây giờ ông bảo tôi quay về, đơn giản là bởi vì ông nhận ra dưới xã hội pháp trị này, chỉ dựa vào cái loại thủ đoạn cũ rích đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ như ở mấy thập niên trước sẽ không nhận được thứ gì ngon ngọt, do đó ông muốn mượn đường buôn bán ma túy trên tay của mẹ tôi mà thôi." Hắn dứt lời đứng lên, vẻ mặt chế giễu nhìn về phía Lan Kiến Đình: "Cũng chỉ có loại Omega xử trí theo cảm tính như bà ấy mới có thể vấp ngã hai lần trên cùng một người đàn ông."

"Làm càn!" Lan Kiến Đình bỗng nhiên đứng dậy, nắm chặt quải trượng trong tay, hận không thể đập Lance hai gậy.

"Nhưng mà..." Lan Tư thừa dịp trước khi Lan Kiến Đình hành động lại mở miệng: "Cho dù ông có khốn nạn cỡ nào cũng không thể thay đổi sự thật ông là cha tôi, cho nên tôi đã quay về. Tôi không chỉ trở lại Mộc Thành, còn đem theo thứ mà ông mong muốn đã lâu, sau này chuyện gì mà chẳng phải tùy ý tôi? Cho nên, bang Xích Diễm này chỉ có thể là của tôi."

Mới đầu lúc Lan Kiến Đình dỗ dành mẹ của Lance để khuyên hắn về nước cũng có chút lo lắng. Mấy chục năm trước ông ta vẫn là một tên thiếu gia nhà giàu phóng đãng, sau khi làm lớn bụng mẹ Lance liền lập tức chạy về Mộc Thành, ông ta sợ bạn gái cũ ghi hận mình sẽ phái con trai ruột về gϊếŧ mình, nhưng nghe xong cuộc nói chuyện này thì ông ta đã hoàn toàn yên lòng.

Không phải ông ta thỏa hiệp chuyện buôn bán mà là vì thái độ cuồng vọng, lục thân không nhận của Lan Tư, khi nói chuyện thì trong mắt tràn đầy hung ác, đều làm cho ông ta nhớ tới mình thời trẻ, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.

Lan Tư là một thằng nhóc có dã tâm, giao bang phái cho nó là vô cùng thích hợp.

"Con muốn đi đâu?!" Lan Kiến Đình thấy hắn vừa về nhà đã muốn đi mất, vội hô.

"Đi dạo." Lan Tư vứt lại hai chữ, không quay đầu mà đi mất.

"Thiếu chủ, đi đâu đây?" Bảo tiêu hỏi.

"Nghe nói tràng đấu quyền anh mới có người mới, tới đó xem cuộc vui đi."

Chỗ này là một quán bar tên "Tước", tầng một là câu lạc bộ nổi tiếng xa hoa ở Mộc Thành, nhưng dưới tầng hầm lại là một thế giới khác, chỉ có khách hàng đã được xét duyệt mới có thể đi vào đây.

Bởi vì dưới này chính là một tràng đấu quyền anh quy mô rất lớn, hai bên tay đấm đều không có bất kì quy tắc nào, người xem có thể đánh cược, mua thắng thua hoặc sống chết.

"Thiếu chủ, mời ngài đi bên này." Bartender vừa thấy Lan Tư đến liền khom người dẫn hắn đến một ghế lô độc lập trên lầu hai, chính diện là cửa kính sát đất, có thể từ trên cao nhìn xuống trận đấu.

Người chủ trì trên đài giống như được bơm máu gà, gân cổ lên hô: "Thưa các quý ông quý bà, thời khắc kích động nhất đã sắp đến!"

Người đang xem phía dưới nghe vậy, lập tức vang lên tiếng vỗ tay và tiếng huýt sáo, có vài khách nữ đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi, duỗi dài cổ chờ xem.

"Một tràng pháo tay cho mời ông vua sức mạnh đã đánh sát vô số bộ xương sườn của đối thủ - Tấn Mãnh Long lên sân khấu!" Ánh sáng chiếu xuống bên trái lối lên đài, một người đàn ông cơ bắp lực lưỡng cao gần hai mét thét lên một tiếng như dã thú rít gào, cởϊ áσ choàng nhanh chóng sải bước lên sàn đấu, khoa trương làm ra cái động tác như tinh tinh đấm ngực.

Lan Tư bưng ly rượu, ghét bỏ chậc lưỡi một tiếng.

"Vỗ tay cho mời vị vua mới đã thông qua mười một trận đấu liên tiếp! Trì Đông!"

Ánh sáng chiếu sang lối ra bên phải sàn đấu, người nọ bình tĩnh đi tới bên cạnh sân đấu, trùm áo choàng rất kín, cho dù người xem trên đài có hò hét thét chói tai cỡ nào cũng đều ngoảnh mặt làm ngơ, cho đến khi bước lên sân mới cởϊ áσ choàng ném cho người phục vụ.

Lúc Trì Đông lộ mặt, những vị khách nữ đang xem ở giữa sân đều vô cùng kích động, tiếng gầm đợt này to hơn đợt khác, từ phía góc nhìn của Lance chỉ có thể nhìn thấy một phần ba sườn mặt của Trì Đông, trên mặt anh đeo mặt nạ, không thể nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt, đường cong cằm sắc bén cương nghị.

Anh cao khoảng 1m9, trên người chỉ mặc một cái quần đùi thi đấu, phần ngực bụng và cánh tay đều là cơ bắp rắn chắc nhưng không khoa trương, nếu so với Tấn Mãnh Long đối diện cả người mọc đầy cơ bắp phồng lên thì lại có chút... gầy yếu.

Lan Tư không khỏi nổi lên hứng thú, không biết lát nữa anh đẹp trai này sẽ bị đánh gãy mấy cây xương sườn.