Chương 7

Thẩm Hành Chu.

Lâm Miên đương nhiên là biết cậu ta.

Từ khi học tiểu học, Thẩm Hành Chu đã luôn chiếm giữ vị trí đầu bảng trong toàn khối. Kỳ thi cuối học kỳ vừa qua, cậu ta thậm chí còn bỏ xa người thứ hai 50 điểm.

Cậu ta thường xuyên đứng dưới cờ Tổ quốc phát biểu, thường xuyên tham gia thi đấu và đạt giải cao. Là bộ mặt của trường, là niềm hy vọng của thầy hiệu trưởng và thầy cô, cậu ta cũng là học thần được các bạn học sinh truyền tai nhau bàn tán.

Vài ngày trước, Lâm Miên đã mơ thấy cậu ta, nên chỉ liếc mắt đã nhận ra ngay.

Nhưng mà hiện tại...

Tại sao Thẩm Hành Chu lại ở đây? Tại sao cậu ta lại bị đánh? Cậu ta và người đàn ông này có mối quan hệ như thế nào?

Lâm Miên còn chưa kịp suy nghĩ gì nhiều, người đàn ông bị cậu hất ra kia đã phản ứng lại, gầm lên một tiếng: "Chuyện của tao liên quan gì đến mày, cút ngay cho tao!"

Lâm Miên nhắm chặt mắt, rõ ràng rất sợ hãi, nhưng vẫn ôm chặt lấy Thẩm Hành Chu, không chịu buông tay: "Tôi không cút, ông mới là người nên cút đi! Chúng tôi đã báo cảnh sát rồi..."

Ai ngờ, khi nghe thấy "báo cảnh sát", người đàn ông lập tức nổi điên lên.

"Báo cảnh sát ư? Tao mà còn sợ bọn mày báo cảnh sát à? Tao là ba nó, còn nó là con trai tao, việc tao dạy dỗ con trai là chuyện *thiên kinh địa nghĩa, cảnh sát đến cũng chẳng làm gì được tao cả."

*Thiên kinh địa nghĩa: Cái lẽ rất đúng xưa nay, không có ý gì phải nghi ngờ.



Cả người ông ta nồng nặc mùi rượu, chỉ đứng yên cũng lảo đảo, nói năng cũng lấp ba lấp bấp.

Ông ta giơ cây gậy trong tay lên, chỉ vào đầu Lâm Miên: "Còn không mau cút? Không cút nhanh, tao đánh luôn cả mày đấy!"

Người đàn ông giơ cao gậy, mang theo tiếng gió.

Lâm Miên vẫn ôm chặt lấy Thẩm Hành Chu, hét lớn: "Phó Tranh! Cậu còn không đến à? Phó Tranh Phó Tranh Phó Tranh..."

Ngay khi gậy sắp rơi xuống, Thẩm Hành Chu ôm lấy cậu, không biết lấy đâu ra sức lực đẩy cậu vào trong, đổi vị trí với cậu, dùng lưng mình đỡ gậy.

Chỉ nghe thấy tiếng "bùm" vang dội, Lâm Miên sợ hãi đến mức "A" một tiếng.

Cậu lấy lại tinh thần, vội vàng nhìn Thẩm Hành Chu: "Cậu không bị làm sao chứ?"

Thẩm Hành Chu cũng ngẩn ra một chút, sau đó trả lời cậu bằng giọng khàn khàn: "Không sao đâu."

Lâm Miên ngẩng đầu lên, chỉ thấy người đàn ông vẫn đứng yên tại chỗ, tay cầm gậy dừng lại giữa không trung.

Ngay sau đó, cả người ông ta không tự chủ được mà lắc lư.

Lâm Miên từ dưới đất bò dậy, nắm lấy cánh tay Thẩm Hành Chu, cố gắng kéo cậu ta ra sau lưng: "Nhanh né đi!"

Ngay giây tiếp theo, "bịch" một tiếng, người đàn ông ngã gục trước mặt họ.

Nếu không phải Lâm Miên kéo Thẩm Hành Chu ra, người đàn ông đã ngã vào người cậu ta rồi.

Người đàn ông ngã xuống, ánh nắng gay gắt của mùa hè chiếu vào từ đầu ngõ.

Phó Tranh đứng ở đầu ngõ, hai tay nắm chặt cán cây lau nhà đã tróc sơn.

Rõ ràng không ai khác ngoài anh đã đánh ngã người đàn ông.

Lâm Miên vừa nhìn thấy anh, không thể kiềm chế được nữa, giọng nói nghẹn ngào: "Phó Tranh, sao cậu đến chậm thế?"

Phó Tranh dùng cán cây cây lau nhà khều người đàn ông hai lần, xác nhận ông ta đã ngất đi, mới trả lời cậu: "Không tìm thấy vũ khí." Anh đá người đàn ông sang một bên, đưa tay ra với Lâm Miên: "Lại đây."

"Ừm..." Lâm Miên dùng tay áo lau nước mắt, đưa tay cho Phó Tranh, rồi quay lại, đưa tay ra với Thẩm Hành Chu: "Đi thôi."

Hai người đi vòng qua người đàn ông đang nằm sõng soài trên đất, cẩn thận đi ra ngoài.

Lúc này, chủ quán cá viên chiên cũng đi qua.

Nhìn thấy cảnh tượng trong ngõ, ông ta cũng hoảng hốt.

"Ôi chao, các cậu không đánh chết ông ta đấy chứ?"

Lâm Miên đưa tay ra, nhắm mắt: "Vậy thì chú bắt cháu đi, là cháu đánh ông ta."

Phó Tranh tóm lấy tay cậu, che chở Lâm Miên sau lưng mình: "Là cháu đánh mới đúng."

"Là cháu ạ! Phó Tranh à, cậu có nhiều cơ hội hơn tớ, điểm thi đại học của cậu cao hơn tớ một điểm..."

Hai người nói tới nói lui, tranh nhau nhận tội.

Chủ quán bước tới, lật người đàn ông đang úp mặt xuống đất, kiểm tra hơi thở của ông ta.

Chủ quán quay đầu lại, nhìn thấy hành động ngớ ngẩn của Lâm Miên và Phó Tranh, vừa tức vừa buồn cười: "Người không có chết. Chỉ một gậy như vậy, không đánh chết người được đâu. Ông ta thường bị người đòi nợ đánh, còn mạnh hơn thế này nhiều. Các cậu mau đi đi, để chú đưa ông ta về, một lát nữa là tỉnh thôi."

"Hả? Nhưng mà..." Lâm Miên do dự.

"Đừng lo lắng, ông ta uống say rồi sẽ không nhớ các cậu đâu."

"Vậy còn chú thì phải làm sao?"

"Chú ấy hả? Ông ta là kẻ chỉ dám bắt nạt kẻ yếu và khi dễ trẻ em thôi."

Lúc này, người đàn ông nằm trên mặt đất gầm gừ hai tiếng, khiến một đám người sợ hãi lùi lại.

Thẩm Hành Chu khàn khàn nói: “Xin lỗi đã làm phiền chú, chúng cháu xin đi trước ạ.”

Ông chủ vẫy tay với họ: "Đi đi, có chuyện gì chú sẽ chịu trách nhiệm."

Thẩm Hành Chu giải thích với Lâm Miên và những người khác: "Không sao đâu, tôi và ông ấy thường xuyên như vậy, đi thôi."

"Vậy thì được rồi." Lâm Miên vẫn có chút không yên tâm, nặng lòng đi từng bước một, sợ rằng Phó Tranh đánh chết người đàn ông kia phải vào trại giam.

Hẻm nhỏ quanh co, đám người theo con đường trước đó đi ra ngoài.

Thẩm Hành Chu mở khóa kéo cặp sách, lấy ra một cuộn giấy, đưa cho Lâm Miên: "Cho cậu nè."

Lâm Miên nghi ngờ: "Hả?"

Thẩm Hành Chu chỉ vào áo của cậu.

Lâm Miên cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện ra rằng áo thun trắng của mình bị nước dơ làm cho ướt một mảng lớn.

Chắc chắn là do vừa nãy lăn lộn trong hẻm nhỏ nên mới bị bẩn.

"Xong đời rồi!" Lâm Miên xé một đoạn giấy, luống cuống lau: "Xong rồi xong rồi, mẹ tôi sẽ đánh chết tôi mất!"

Thẩm Hành Chu nhỏ giọng nói: "Xin lỗi cậu."

Nhưng Lâm Miên không nghe thấy, chen đến bên cạnh Phó Tranh: "Tớ có thể giặt quần áo ở nhà cậu được không? Hoặc là trốn trong phòng cậu cũng được?"

Thẩm Hành Chu lại nói: "Xin lỗi nhiều. Vậy cậu có tiện đến ký túc xá trường học không? Tôi có thể giặt giúp cậu."

"Không cần đâu, tôi tự giặt cũng được..." Lâm Miên quay đầu lại, nhìn thấy tay áo của Thẩm Hành Chu cũng bị ướt bởi nước dơ: “Tôi giúp cậu cầm cặp cho, cậu cũng nhanh lau sơ qua đi”

Thẩm Hành Chu lắc đầu: "Không sao đâu, về ký túc xá giặt sạch là được."

Lâm Miên vẻ mặt ngây thơ: "Bây giờ không phải là nghỉ hè sao? Trường học có mở cửa hả?"

Tóc vàng nhắc nhở anh ấy: "Tiểu Miên à, người ta học ở *lớp thực nghiệm.”

*Lớp thực nghiệm: là nơi thực nghiệm cho việc đổi mới hệ thống tín chỉ, áp dụng toàn diện mô hình đào tạo nhân tài.

"Ồ ồ." Lâm Miên bỗng dưng hiểu ra.