Chương 8

Vì để gia tăng tỷ lệ đỗ đại học của trường, lớp thực nghiệm thường xuyên khai giảng sớm.

"Vậy..." Lâm Miên dè dặt nhìn Thẩm Hành Chu một cái: "Vừa nãy người đàn ông đó là..."

Thẩm Hành Chu lại tỏ ra chẳng quan tâm, giọng điệu lạnh lùng: "Là ba tôi. Ông ta nghe người khác nói trường học đã phát học bổng học kỳ trước, nên đến tìm tôi đòi tiền."

"Cái gì?" Lâm Miên mở to mắt, tức giận nói: "Sao ông ta có thể làm như vậy chứ? Giáo viên không quản lý sao? Ông ta đòi cậu bao nhiêu tiền?"

"Học kỳ trước thầy Chúc đã giúp tôi xin vào ở ký túc xá, còn giúp tôi báo cảnh sát, nhưng tôi không bị thương, nên ông ta chỉ bị giam vài ngày rồi được thả ra. Thầy Chúc còn dẫn tôi đi làm thẻ ngân hàng mới, tiền của trường đều được gửi vào đó, ông ta không có lấy được. Lần này tôi đi mua sách bài tập, mới bất cẩn bị ông ta bắt gặp thôi."

"Ừ." Lâm Miên gật đầu một cách mơ hồ, chỗ hiểu chỗ không.

Tóc vàng hỏi: "Học sinh xuất sắc à, có gì đó không đúng lắm. Chẳng phải nhà cậu là hộ giải tỏa đầu tiên ở khu vực Tân Thành à? Mẹ tôi còn suốt ngày lải nhải với tôi, nếu như năm đó nhà ông nội tôi dời sang bên trái một chút, thì nhà chúng ta cũng sẽ được giải tỏa rồi."

Thẩm Hành Chu mặt không đổi sắc: "Đã thua sạch trên bàn cờ bạc rồi."

"A..." Mọi người ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn cậu ta.

Đúng lúc này, họ ra khỏi con hẻm nhỏ, quay trở lại con đường lớn tấp nập.

Thẩm Hành Chu nở một nụ cười lịch thiệp với họ: "Hôm nay thực sự rất cảm ơn các cậu. Vừa nãy hình như các cậu muốn ăn cá viên chiên đúng không? Để tôi mời các cậu một bữa nhé."

"Không cần đâu, không cần đâu." Lâm Miên vội vàng kéo cậu ta lại, ra hiệu cho bạn bè.

Đồ ăn ở khu Tân Thành đều rất đắt, một xiên bạch quả trong hẻm chỉ năm hào, nhưng trong cửa hàng lại là hai đồng, chưa kể đến các món ăn vặt khác.

Thẩm Hành Chu có một người ba như vậy, đây là lúc cần tiền, họ làm sao nỡ để cậu ta mời bữa ăn này chứ?

Bạn bè cũng đồng ý.

"Đúng vậy, mới hơn mười giờ, chúng ta cũng không đói."

"Tôi hơi thèm ăn bún khoai tây ở cổng trường, hay chúng ta về trường ăn được không?"

"Ừ, tôi cũng muốn ăn bún khoai tây." Lâm Miên gật đầu: “Hơn nữa chúng tôi tiện thể đưa cậu về trường luôn, không thể nửa đường thả cậu xuống đúng chứ?"

Thấy Thẩm Hành Chu do dự, Lâm Miên lại nói: "Hơn nữa, cậu không phải còn muốn giúp tôi giặt quần áo sao? Không về trường thì giặt thế nào bây giờ? Đừng nói là cậu đổi ý rồi không muốn giúp tôi giặt nữa nhé?"

Nghe cậu nói vậy, Thẩm Hành Chu mới gật đầu: "Được.” Cậu ta lấy ra vài đồng xu từ ngăn phụ của cặp sách: "Phía trước là bến xe buýt."

"Chúng ta không đi xe buýt." Lâm Miên kéo cậu ta lại: "Xe máy đậu ở đằng trước."

Thẩm Hành Chu hơi bất ngờ.

Học sinh Trung học phổ thông có thể đi xe máy sao?

Chưa kịp để cậu ta suy nghĩ cẩn thận, Lâm Miên đã kéo cậu ta vào một cửa hàng phụ kiện xe máy.

"Ông chủ, cho một cái mũ bảo hiểm! Không lấy màu xanh lá, cũng đừng lấy mấy cái ở dưới cùng, không biết là nó để bao lâu rồi, mà nhựa để lâu sẽ giòn. Chúng tôi là tay lái cừ khôi đấy, tám tuổi đã bắt đầu đi xe máy rồi."

Lâm Miên kiễng chân, ngó vào trong cửa hàng, cuối cùng cậu không nhịn được vén tay áo lên, đi vào đó tự chọn.

Cậu lấy một cái mũ bảo hiểm nhựa màu đỏ, vỗ vỗ hai bên, khá hài lòng.

Giá gốc của mũ bảo hiểm là mười lăm tệ, Lâm Miên lấy lý do có vết xước trên mũ để trả giá xuống hai tệ, thành công hạ giá xuống mười ba tệ.

Thẩm Hành Chu trả tiền, Lâm Miên chụp mũ bảo hiểm lên đầu cậu ta: "Lát nữa cậu sẽ đi xe chung với tóc vàng."

Tóc vàng vỗ ngực mình: "Học sinh xuất sắc à, cậu yên tâm, tôi lái xe rất cừ đấy."

"Hơn nữa xe của nó rất thấp, nếu có chuyện gì, cậu trực tiếp chống chân xuống đất là có thể dừng lại ngay, cơ bản giống như xe của trẻ em vậy."

"…" Tóc vàng chép miệng: "Lâm Miên, cậu có thể câm miệng lại không?"

"Không thể."

Mọi người đến chỗ đậu xe, Lâm Miên thành thục đội mũ bảo hiểm vào, leo lên ghế sau xe của Phó Tranh.

Trước khi đi, Lâm Miên còn đặc biệt dặn dò tóc vàng: "Cậu đang chở theo hy vọng của cả trường đấy."

Tóc vàng hất hất tóc mái của mình: "Biết rồi, cậu không thấy tôi đã vén hết tóc mái lên rồi sao? Đây là đãi ngộ cao nhất mà tộc tóc mái chúng tôi dành cho học sinh xuất sắc đó."

Tóc vàng chải đầu xong, vặn tay ga chở Thẩm Hành Chu xuất phát trước.

Tiếp theo, kính mắt và mập mạp cũng lên đường.

Lâm Miên ngồi ở ghế sau, vỗ vai Phó Tranh, lại thò đầu ra nhìn anh: "Sao cậu còn chưa đi nữa?"

Phó Tranh hai tay nắm chặt tay lái, quay đầu nhìn cậu, biểu cảm nghiêm túc.

Lâm Miên bị anh nhìn đến mức trong lòng run run: "Phó Tranh à, cậu bị làm sao vậy? Có chuyện không vui à?"

Phó Tranh không nói gì, Lâm Miên lùi về sau một chút, cẩn thận khều khều anh: "Rốt cuộc là sao vậy? Cậu không muốn ăn bún khoai tây ư? Cửa hàng đó còn có nhiều món khác mà, hay là ăn mì trộn nhé? Còn không thì hoành thánh? Để tớ mời cậu thêm ly coca nha."

Phó Tranh từ nãy đến giờ vẫn không nói gì, Lâm Miên còn tưởng anh đánh người đánh mệt, nên muốn nghỉ ngơi một chút.

Chẳng nghĩ tới khả năng anh đang giận dỗi.

Phó Tranh nhìn cậu, hồi lâu sau mới mở miệng: "Lần sau không được xông lên phía trước như vậy."

"À." Lâm Miên bỗng dưng hiểu ra: "Cậu đừng lo lắng, tớ sẽ không sao đâu, lúc đó tớ nhìn rõ rồi mới xông lên, mà cậu cũng ở đó mà."

"Lỡ như lần sau tớ không có ở đó..." Không biết vì sao Phó Tranh không nói hết câu, đã quay đầu lại, vặn tay ga.

Xe máy đột nhiên khởi động, Lâm Miên "á" lên một tiếng, va vào lưng Phó Tranh.