Chương 17

"Ầm!" Tiếng bóng rổ đập vào bảng, nảy lên rồi rơi gọn vào rổ.

Ngay lập tức, tiếng reo hò vang lên khắp sân bóng rổ: "Anh Phó đỉnh v**!"

"Mày thấy chưa chuột nhắt? Anh Phó của tao đỉnh thế này, chắc mày sẽ không hèn tới mức thua không dám nhận đâu nhỉ?"

Mấy người bên kia sân tức đến méo mặt, nhất là mấy đứa vừa khıêυ khí©h họ.

Sắc mặt Chu Tự Viễn cũng không đẹp đẽ gì, anh ta giơ tay ra hiệu với mọi người: "Không được không được! Chơi tiếp một trận! Chơi tiếp một trận nữa!"

Phó Tranh không thèm để ý đến anh ta, anh đi đến chỗ để đồ của mình, nhặt chiếc đồng hồ điện tử trên sàn lên, nhìn một cái rồi đeo vào tay: "Tao không có thời gian đâu."

Miên Miên dặn anh trước giờ học nửa tiếng phải về ngủ trưa, giờ đã trễ hơn một phút năm mươi tám giây rồi.

Buổi trưa không ngủ, buổi chiều sẽ buồn ngủ, mà nếu ngủ trong giờ học, Miên Miên sẽ đánh chết anh đó.

Quả bóng rổ lăn đến chân Phó Tranh, anh tiện tay vỗ một cái, bóng nảy lên được tóc vàng bên cạnh chụp lấy.

Tóc vàng hất mặt vênh váo vẫy tay với họ: "Đi đây, có chơi thêm mấy lần nữa thì tụi mày cũng thua à, hôm nay tao tha cho bọn mày đấy."

Chu Tự Viễn còn muốn níu kéo họ: "Lúc nãy tao chưa chuẩn bị kỹ, chơi lại đi, xong trận tao mời bọn mày ăn vặt."

Thấy họ không phản ứng, Chu Tự Viễn lại thêm một câu: "Thế tao mời tụi mày đi quán game nha? Hay quán bi-a?"

Phó Tranh không hề lay động: "Mày chỉ cần tuân theo lời cá cược, sau này tránh xa bọn tao là được rồi. Ngoài ra, không được bắt nạt Miên Miên nữa."

Vẻ mặt Chu Tự Viễn mê man: "Miên Miên là ai vậy? À, bạn thân của mày, là cái người thường đến chỗ bạn cùng bàn của tao hỏi bài có đúng không? Không đúng, ai bắt nạt bạn thân của mày chứ? Tao bắt nạt cậu ta hồi nào?"

"Buổi sáng hôm nay, vào giờ ra chơi, ở căng tin."

"Tao có bắt nạt cậu ta đâu? Tâm trạng tao tốt nên mới muốn mời cậu ta ăn vặt mà?"

"Tóm lại, mày nên tránh xa cậu ấy ra, đừng có làm phiền cậu ấy."

"Cậu ta là bạn thân của mày, chứ đâu phải vợ đâu mà mày nổi máu ghen hả? Thật là..."

Phó Tranh quay đầu nhìn Chu Tự Viễn, anh ta tự biết mình nói sai, bèn im bặt.

Nhưng cũng chỉ im lặng được một giây.

"Này, thật sự không thể chơi thêm một ván à? Từ khi tao đến đây chưa gặp được nhiều đối thủ xứng tầm với mình, mày miễn cưỡng cũng được tính là một đứa, nếu mà mày quan tâm đến bạn thân, thì cũng dẫn cậu ta tới đây luôn đi."

Phó Tranh không muốn nói nhiều với Chu Tự Viễn, anh quay người định đi.

Anh đã trễ 3 phút rồi!

Anh không nói gì, tóc vàng vênh váo nói: "Hôm nay cũng may là Tiểu Miên không có ở đây, nếu Tiểu Miên ở đây, một mình cậu ấy cũng có thể úp rổ tất cả các người, căn bản không cần anh Phó ra tay!"

"Thật vậy à?" Chu Tự Viễn mắt sáng lên: "Vậy gọi cậu ta đến đây cùng chơi đi? Cũng đúng, cậu ta và Phó Tranh là bạn thân, Phó Tranh đã lợi hại như vậy, Lâm Miên chắc chắn còn lợi hại hơn."

Tóc vàng: ?

Không phải chứ, tao đang mỉa mai mày đấy, sao lại tin là thật vậy hả?

Phó Tranh quay đầu nhìn tóc vàng một cái.

Tóc vàng rụt cổ lại, tự giác nhận lỗi: "Em xin lỗi anh Phó, vừa nãy chỉ là em thuận miệng nên mới nói vậy thôi."

Phó Tranh một lần nữa nhấn mạnh với Chu Tự Viễn: "Tránh xa cậu ấy ra."

Chu Tự Viễn nhún vai: "Tùy tâm trạng thôi, không chắc lắm."

Phó Tranh lười quan tâm đến Chu Tự Viễn, anh quay người rời đi.

Nhưng ngay giây tiếp theo, trong đám người đang hóng chuyện, anh nhìn thấy một bóng hình vô cùng quen thuộc.

Phó Tranh khựng lại, vô thức thu lại vẻ mặt muôn hình vạn trạng lạnh lùng ngầu ngầu của mình: "Miên Miên..."

Lâm Miên đứng trong đám người, kiễng chân lên, chăm chú nhìn anh, ra hiệu cho anh qua chỗ mình.

Phó Tranh bước nhanh tới: "Miên Miên, sao cậu lại đến đây vậy?"

"Nghe nói cậu và Chu Tự Viễn đánh nhau trên sân trường, tớ sợ cậu bị kỷ luật, nên tức tốc chạy lại đây xem tình hình thế nào."

"Không có đánh nhau, chỉ là chơi bóng rổ thôi."

Nhóm người sau lưng anh giơ tay lên: "Chúng tôi có thể làm chứng, chỉ chơi bóng thôi không làm gì khác cả."

"Tớ nhìn thấy rồi." Lâm Miên vỗ vai Phó Tranh: "Tốt lắm, xem ra cậu đã ghi nhớ lời mình nói, cứ tiếp tục cố gắng nhé."

Hai người sánh vai rời đi, Lâm Miên cả đường cứ diễn giải tác hại của việc đánh nhau, nhấn mạnh cho Phó Tranh nghe.

"Nếu bị kỷ luật, thì cậu phải biểu hiện thật tốt mới có thể xóa tội được, mà nhẹ nhất cũng mất một năm. Bây giờ chúng ta đã học lớp 11 rồi, nếu thật sự bị kỷ luật chỉ có một cơ hội làm lại mà thôi, nếu không chúng ta sẽ phải mang theo án kỷ luật khi thi đại học, tương đương với án tích suốt đời luôn ấy..."

Chu Tự Viễn nhìn bóng lưng họ rời đi, anh ta bĩu môi.

Thật là nhàm chán mà, anh ta chuyển trường đến đây đã gần nửa tháng, chẳng có gì chơi thì cũng thôi đi, khó khăn lắm mới gặp được một người chơi bóng không tệ, kết quả đánh được nửa trận mà đã rời đi rồi.

Thật phiền mà.

Chuột nhắt nhìn thấy vẻ mặt bực bội của Chu Tự Viễn, tưởng rằng anh ta không ưa Phó Tranh và Lâm Miên, vội vàng đi tới hỏi: "Anh Viễn có muốn dạy dỗ bọn họ một trận không?"

Chu Tự Viễn quay đầu lại: "Dạy dỗ thế nào cơ?"

"Thì..." Chuột Nhắt nắm chặt tay, nhướng mày với Chu Tự Viễn: "Ngoài trường học ấy, sẽ không có chuyện gì đâu."

……

Vòi nước chảy ào ạt, Phó Tranh và vài người đồng đội xếp thành một hàng, đứng trước bồn rửa mặt, dùng hai tay hứng đầy nước mát lạnh, vỗ lên mặt.

Lâm Miên một tay cầm đồng hồ điện tử của Phó Tranh, tay còn lại thì cầm khăn giấy, đứng bên cạnh chờ anh.

Để đề phòng sơ xuất, Lâm Miên vẫn muốn dặn dò anh một chút: "Phó Tranh ơi, lần sau đừng chơi bóng với Chu Tự Viễn nữa nha."

Phó Tranh còn chưa kịp nói gì, tóc vàng và mập mạp bên cạnh đã chen vào:

"Tiểu Miên, cậu đừng có lo lắng, bọn gà mờ kia dám đến một lần thì chúng ta đấu với chúng một lần."

"Đúng vậy, anh Phó của chúng ta mà còn sợ bọn nó sao? Không có chuyện đó đâu."

Lâm Miên không có ý đó.

Cậu không lo Phó Tranh sẽ thua, cậu lo là chơi bóng rổ nhiều, khó tránh khỏi sẽ xảy ra xung đột.

Giấc mơ của cậu là như thế này ban đầu, Phó Tranh và anh ta chỉ chơi bóng rổ. Đến sau này, lại biến thành trốn học, đua xe và đánh nhau, cậu hoàn toàn không khuyên nhủ được.

Cho đến một lần, họ đánh nhau tập thể bị hiệu trưởng bắt gặp, tất cả mọi người đều bị kỷ luật.

Cuối cùng, Chu Tự Viễn hoàn toàn tỉnh ngộ, dưới sự giúp đỡ của Thẩm Hành Chu, đến năm lớp 12 đã thành công xóa được án kỷ luật, nhưng tóc vàng và những người khác thì không may mắn như vậy.

Họ mang theo án kỷ luật suốt đời, học tập và công việc đều bị chuyện đó ảnh hưởng rất nhiều.

Lâm Miên dặn dò nhiều lần: "Tóm lại, chơi bóng rổ thì được, nhưng đánh nhau thì tuyệt đối không, những người khác cũng vậy."

"Tớ biết rồi." Phó Tranh ngẩng đầu lên, cầm khăn giấy từ tay cậu, lau mặt: "Cậu cứ yên tâm đi."

Lâm Miên nghiêm túc nhìn anh: "Nhớ cho kỹ đấy."

Phó Tranh thấy cậu nghiêm túc như vậy, không nhịn được đưa tay ra, véo má cậu.

"Á!"

Phó Tranh nhấn mạnh: "Miên Miên, tớ thắng rồi."

Lâm Miên ôm mặt vừa mới bị nhéo: "Tớ biết mà..."

"Vậy sao cậu không chúc mừng tớ, mà còn mắng tớ suốt vậy?"

"Tớ mắng cậu lúc nào chứ?"

Phó Tranh quay đầu nhìn lại, mọi người nhận được ám hiệu, nhanh chóng giơ tay lên.

"Tiểu Miên đúng là có hơi hung dữ."

"Thật đấy, có hung dữ thiệt, làm tao sợ luôn mà."

"Phải vậy không?" Lâm Miên dừng lại một chút, nở một nụ cười ngọt ngào với họ: "Vậy thì chúc mừng nhé, để chúc mừng các cậu thắng, tôi mời các cậu ăn kem."

"Được rồi, ăn kem đi, ăn kem thôi."