Chương 5: Ở chung.

Edit: Hanna

Beta: Heulwen

“Chàng phát hiện ra khi nào vậy?!”

Tiết Thành nhìn Minh Trăn đồng thời sử dụng cả tay lẫn chân, cực kỳ nhanh nhẹn trèo xuống dưới, đạp chân vào tường sau đó đi xuống, dẫm lên hòn đá nhô ra hơi cao, cuối cùng nhảy một bước đến mặt đất, tuy hơi lảo đảo, nhưng nhanh chóng đứng vững. Nàng cúi đầu, rụt rè mà hành lễ.

“Nô tỳ Minh Trăn, đã gặp qua tướng quân. Mấy ngày nay trăng tròn sáng rõ, nô tỳ trèo lên cây ngắm trăng. Quấy rầy tới tướng quân rồi, nô tỳ có tội.”

Tiết Thành cảm giác mặt hơi nóng. Lần đầu tiên hắn trực tiếp nhìn thấy Minh Trăn. Nàng cúi đầu, dáng người thon gầy xinh đẹp, mi mắt cong cong, phong thái dịu dàng nhã nhặn, nói chuyện không nhanh không chậm.

…… Nếu không phải búi tóc hơi hỗn loạn thì cũng không giống một cô nương nửa đêm leo cây để nhìn lén nam tử.

Tiết Thành nhíu mày, cẩn thận mở miệng: “Minh Trăn…… phải không? Ngồi kia ngắm trăng đi.” Hắn chỉ vào bàn ghế làm bằng đá trong sân.

Minh Trăn nói cảm ơn rồi thong dong đi qua đó, nhưng bước chân hơi run lên.

Tiết Cửu ghé vào đầu tường, trợn mắt há hốc mồm.

Tiết Thành không nói nữa, cầm lấy kiếm tiếp tục luyện.

Minh Trăn ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt theo động tác múa kiếm của hắn mà càng thêm sáng ngời.

Khoảng cách gần quá, hình như nàng vừa có thể ngửi được vị mồ hôi nhàn nhạt trên người hắn……

Khi Tiết Thành tạm dừng lại, rõ ràng nghe thấy tiếng Minh Trăn thở mạnh.

Có vẻ nàng càng hưng phấn hơn so với lúc ở trên cây.

Tiết Thành bị nhìn chằm chằm khiến toàn thân sôi trào, mỗi chiêu mỗi thức nhẹ nhàng nhanh nhẹn như gió thổi.

Mãi đến khi nhảy lên lấy đà, vẫn là mất cân bằng khiến hắn không thể khống chế được ngã xuống.

“Tướng quân!” Minh Trăn cuống cuồng chạy tới, đỡ lấy hắn.

“Lại là như vậy……” Tiết Thành đứng dậy, nét mặt buồn bực lại chua xót.

“Tướng quân làm càng ngày càng tốt, mỗi lần đều tiến bộ lợi hại hơn lần trước đó. Hơn nữa, lần này cũng ngã nhẹ hơn lần trước rất nhiều!”

Minh Trăn thấy Tiết Thành ủ rũ thu mình, lo lắng đến nỗi buột miệng thốt ra, tay đang giữ cánh tay trái của Tiết Thành cũng bất giác dùng thêm sức.

Nàng đã quên nàng vừa nói là tới ngắm trăng sao?

Tiết Thành nghe thấy thì không thể nhịn cười, sau đó lại thẹn thùng mà gãi gãi đầu, hỏi nàng:

“Thật vậy à? Ta thật sự làm tốt hơn lần trước sao?”

“Đương nhiên, mỗi lần ta đều thấy rất rõ ràng!” Lời vừa ra khỏi miệng, hai người đều ngây người sửng sốt.

Sau đó Minh Trăn buông tay hắn ra, chậm rãi dịch bước sang một bên, hít một hơi thật sâu, thành thật giải thích:

“Tướng quân, nô tỳ…… nô tỳ không phải tới ngắm trăng……”

“Ừ, ta biết.”

“Vậy về sau nô tỳ còn có thể nhìn lén ngài không?”

“……”

Tiết Thành mặt đỏ tai hồng, bối rối vô cùng, cuối cùng bàn tay to dứt khoát đặt trên đầu Minh Trăn dùng sức mà xoa xoa, khàn giọng nói:

“Ngươi cứ trực tiếp đến đây, từ cửa chính đi vào là được. Không cần phải leo cây.”

Nói xong hắn mới phản ứng lại, không được, nếu như bị người khác nhìn thấy, thanh danh của cô nương gia liền bị hủy.

“Không ổn, không ổn, từ từ……” Tay vừa muốn rụt lại thì bị Minh Trăn đè chặt.

“Ta leo cây sang đây cũng được! Tướng quân đừng lo lắng!” Minh Trăn vô cùng có chí khí mà nói.

“Ừ, ừ, vậy ngươi phải cẩn thận một chút.”

Tiết Thành bị ánh mắt kiên định nóng bỏng của Minh Trăn nhìn đến mức không biết phải làm sao, mu bàn tay thô ráp vẫn bị lòng bàn tay ấm áp của nàng đè lại, tim đập càng lúc càng nhanh.

“Nô tỳ về phòng trước, tướng quân cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

Minh Trăn đột nhiên phản ứng lại, lập tức thu tay lại, vội vàng hành lễ rồi không đợi Tiết Thành nói gì thêm, nhanh chân chạy đến phía dưới bức tường, nhanh nhẹ mà dẫm lên hòn đá rồi trèo lên trên, động tác quen thuộc linh hoạt.

Tiết Thành ngơ ngẩn đứng tại chỗ thật lâu, nhìn theo hướng mà nàng vừa rời đi.

Buổi tối ngày hôm sau, khi Minh Trăn chuẩn bị trèo sang sân cách vách thì phát hiện, hai bên cây đại thụ dựa vào tường đá đều có thêm cây thang.

(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง