Chương 4: Ngắm trăng.

Edit: Hanna

Beta: Heulwen

Ban ngày, Tiết Thành đi vào một tửu lâu, bước chân lên lầu. Một gã sai vặt vội chạy tới dẫn hắn vào một gian phòng riêng.

Ngụy Sĩ Tiêu ngồi bên trong, trên bàn bày một tấm bản đồ. Hắn ta cúi đầu, đùa nghịch chén trà, nhìn thấy Tiết Thành đi vào, không nhanh không chậm mà đứng dậy, cúi đầu ôm quyền.

“Mạt tướng Ngụy Sĩ Tiêu, gặp qua tướng quân.”

“Miễn.” Tiết Thành vỗ nhẹ bả vai hắn, sau đó nhìn hắn khập khiễng đi trở lại, ngồi xuống tại chỗ, trầm mặc không nói chuyện.

Minh Trăn vác rổ ra ngoài chọn mua đồ dùng. Tiết phủ không thể so với trong cung, một số đồ dùng cá nhân vụn vặt phải tự mình đi mua, cũng may là được ra vào rất tự do. Nhiều năm như vậy nàng cũng tích cóp được không ít tiền nên lúc mua đồ vật cũng không hề bủn xỉn. Từ cửa hàng son phấn ra ngoài cũng vừa lúc tới buổi trưa, nàng xoay người đi vào tửu lâu gần đó.

Trên đài chính giữa tửu lâu, ông lão kể chuyện đang ngồi phía trên, rung đùi đắc ý, thao thao bất tuyệt nói liên mồm.

“Nói đến trận chiến giữa Tề quốc của chúng ta với Ngô quốc, chỉ có hai chữ xuất sắc!”

“Mười một vạn tướng sĩ quan Ngô, cuối cùng lại bại dưới tay gần năm vạn quân Thanh Châu!”

“Mời các vị quan khách nghe ta từ từ kể lại……”

Cao điểm giữa trưa, người đến người đi trong tửu lâu, nối liền không dứt.

Minh Trăn ôm má, ngồi ghế trên lầu hai, chăm chú nghe kể chuyện. Mãi đến khi khách khứa trong tửu lâu thưa thớt dần, xung quanh yên tĩnh, chỉ còn tiếng người kể chuyện lúc nhỏ lúc rống to.

Một lát sau, Minh Trăn bảo gã sai vặt gọi ông lão kể chuyện dẫn lên lầu hai tới gặp mặt nàng.

Tiết Thành ngồi một mình trong phòng riêng, một ly một ly mà rót rượu uống, sắc mặt ảm đạm.

Từng câu từng chữ mà Ngụy Sĩ Tiêu vừa nói còn vẳng văng bên tai.

“Các tướng sĩ Thanh Châu đều đang chờ ngài trở lại dẫn bọn hắn gϊếŧ tới kinh thành.”

“Chỉ cần tướng quân nguyện ý, lúc nào cũng có thể Đông Sơn tái khởi*.”

*Đông Sơn tái khởi: khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại, hoặc ra làm quan trở lại sau khi ẩn cư.

“5 năm rồi, tướng quân. Đừng để các tướng sĩ chờ đến nỗi trái tim nguội lạnh.”

Tiết Thành nâng tay trái lên, hung hăng mà ấn trên cái tay cụt của mình. Vết sẹo vặn vẹo dữ tợn được che giấu dưới ống tay áo. Vết thương đã sớm không còn đổ máu. Nhưng, vừa đến ban đêm, tiếng gào rống kêu rên của tướng sĩ, cảnh tượng máu chảy thành sông, thây chất thành núi, từng hình ảnh tái hiện trong giấc mơ, luôn luôn xoay chuyển mà xé mở vết thương đã kết vảy trong lòng hắn.

Tiết Cửu từ cửa sổ tiến vào đã thấy Tiết Thành đang uống rượu, vội vàng bước lên.

“Chủ tử, vết thương của ngài còn chưa khỏi hoàn toàn, không thể……”

“Khỏi cái rắm!” Tiết Thành ném chén rượu, cả người bất lực ngã xuống trên đệm mềm.

Hai người trầm mặc hồi lâu.

Tiếng kể chuyện đứt quãng của ông lão kia truyền vào phòng. Tiết Thành nghe, cười tự giễu.

Khi hai người chuẩn bị rời đi, nghe cos giọng nói nữ tử vang lên từ phòng cách vách, vô cùng quen thuộc.

Tiết Thành đứng ở cửa không nhúc nhích, Tiết Cửu cẩn thận nhìn về phía Tiết Thành.

“Chủ tử, nếu không, lại uống thêm một chén?”

“Câm miệng.”

Được tên sai vặt dẫn đường, người kể chuyện đi vào rồi ngồi xuống. Đầu tiên Minh Trăn nhiệt tình khen ngợi tài kể chuyện của ông lão rất đặc sắc, sau đó mới lấy ra một tờ ngân phiếu, đẩy đến trước mặt ông.

“Không thể, cô nương, này……”

“Một trăm lượng, mua ngài một tháng, không biết có đủ không?”

“…… Cô nương muốn?”

“Ta hy vọng một tháng tiếp theo tiên sinh đều kể lại mẩu chuyện xưa kia.”

“Chỉ kể chuyện này?”

“Đúng vậy.”

Mặc dù ông lão kể chuyện rất khó hiểu, nhưng Minh Trăn lại ra tay rộng rãi, ông nhìn tờ ngân phiếu kia mà do dự, cuối cùng vẫn nhận lấy, cũng đảm bảo với Minh Trăn.

“Ngoài ra, ta còn một yêu cầu khác, ờm, một yêu cầu hơi quá đáng.”

“Cô nương cứ nói, đừng ngại.”

“Chuyện là...” Minh Trăn hơi thẹn thùng, có chút xấu hổ, vì thế lại lấy ra một tờ ngân phiếu nữa……

“Trong chuyện xưa kia có tình tiết hai bên Tiết-Khổng liên hôn, tiên sinh có thể bỏ qua không nói được không?”

“Này……”

Ông lão suy tư một lát, nhìn ánh mắt cầu xin của Minh Trăn, vừa vuốt râu vừa cười to ra tiếng, đẩy ngân phiếu trở lại.

“Ta nhất định làm được. Ngươi, cô nương này nha……”

Minh Trăn vác theo rổ nhỏ nhẹ nhàng mà đi ra tửu lâu.

Trong phòng riêng trên lầu hai, Tiết Thành còn đứng nguyên ở cửa, sắc mặt không rõ.

“Là nàng?” Đột nhiên hắn nói một câu không đầu không đuôi.

“Đúng vậy.” Tiết Cửu cúi đầu, lúc trước tiến vào Thúy Trúc Uyển hắn đã nghe được giọng nói của Minh Trăn.

Hắn cảm giác Tiết Thành không còn buồn bực như trước, thử mở miệng:

“Chủ tử, Minh cô nương rất có tiền nha.”

“Aiii, từ từ, chủ tử!”

Ban đêm, Minh Trăn trèo lên cây, nhìn chằm chằm Tiết Thành bên dưới, ánh mắt sáng ngời có hồn.

Không đươc bao lâu, nàng thấy Tiết Thành bỗng nhiên buông kiếm, đi tới cây đại thụ.

Càng đi càng gần, mãi đến khi hắn đứng thẳng dưới gốc cây, gãi gãi đầu, dáng vẻ đắn đo do dự.

Minh Trăn nghi hoặc không thôi.

Sau đó, Tiết Thành bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía nàng:

“Cô nương, cô có muốn, muốn xuống dưới ngắm trăng cùng không?”

(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง