Chương 6: Hẹn ước.

Edit: Hanna

Beta: Heulwen

Mấy tháng gần đây, Tiết Thành ra cửa thường xuyên hơn, tâm trạng có vẻ cũng tốt hơn rất nhiều.

Hạ nhân trong phủ báo cáo tình huống này cho Tiết phu nhân, bà khinh thường nhìn lại.

“Một kẻ tàn phế còn có thể nhảy nhót đi đâu được?”

____________________

Tối nào Minh Trăn cũng phải bò thang dây đi qua sân cách vách. Lúc trước khi nàng leo cây nhìn lén Tiết Thành, mỗi lần đều phải ở trên cây chờ một lúc mới có thể nhìn thấy hắn cầm kiếm từ trong phòng ra ngoài sân. Mà bây giờ nàng vừa tới, Tiết Thành đã ngồi trên ghế đá từ lâu.

Rình coi hằng đêm đã biến thành hai người lén gặp mặt.

"Trăn Trăn, đêm mai đừng tới đây. Ta muốn đi xa nhà một chuyến, chắc phải hai tháng sau mới trở về."

Khi Tiết Thành luyện kiếm tới mức thở hồng hộc thì đột nhiên nhớ tới chuyện này nên dừng lại, hắn đi đến trước mặt Minh Trăn rồi nói với nàng.

Hiện tại hắn là người có chuyện vướng bận, không thể tùy ý giống như trước kia.

Minh Trăn đứng lên, tay cầm khăn nhẹ nhàng nâng lên, giúp Tiết Thành lau đi mồ hôi trên trán. Tiết Thành ngửi được mùi hương của hoa sơn chi*, hắn hơi cúi đầu để sát vào nàng để nàng dễ dàng lau hơn.

*hoa sơn chi: loài hoa có màu trắng tinh, hương thơm dịu nhẹ, quyến rũ, tượng trưng cho sự trong trắng, thuần thiết. Trong tình yêu, hôn nhân, sơn chi không chỉ thể hiện tình cảm nồng nàn, mãnh liệt mà nó còn là sự tôn trọng lẫn nhau

"Ta biết rồi. Tướng quân nhất định phải cẩn thận nhé. Minh Trăn ở đây chờ tướng quân trở về."

Hai tháng mà thôi, chẳng thấm thoát gì so với nhiều năm nàng đã chờ đợi.

Minh Trăn cũng không hỏi bất kỳ điều gì, chỉ dịu dàng giúp hắn lau mồ hôi, sau đó dìu hắn ra ghế nghỉ ngơi.

"Hôm nay chàng luyện lâu quá." Nàng ấn xuống bờ vai hắn.

"Tướng quân phải nghỉ ngơi thật tốt nhé. Ta đi về trước."

Đêm nay Minh Trăn cũng được ngắm nhìn thoải mái, cảm thấy cực kỳ mỹ mãn, vì thế hành lễ chuẩn bị trở về. Nhưng mới vừa xoay người, cổ tay đã bị giữ chặt.

Tiết Thành kéo nàng đến trước mặt, đứng lên rồi lẳng lặng nhìn nàng.

“Trăn Trăn”, hắn nâng tay lên, nhẹ nhàng mà vuốt ve gương mặt nàng, đầu ngón tay thô ráp xẹt qua cằm nàng, gương mặt nàng.

Minh Trăn cười rộ lên, mặt mày nhu tình, nàng bắt lấy tay Tiết Thành, khuôn mặt mềm mại ấm áp nhẹ nhàng cọ lên lòng bàn tay hắn.

“Ta sẽ nhanh chóng trở về.”

“Vâng.”

“Đến lúc đó, đến lúc đó hai ta lại giống như trước…….”

“Vâng.”

“Trăn Trăn, chờ ta.”

Tiết Thành nghiêm túc mà nhìn thẳng vào mắt nàng, dùng tay vuốt ve mặt nàng, sau đó cúi đầu, chậm rãi đưa mặt lại gần, thơm một cái lên má Minh Trăn.

Khuôn mặt của Minh Trăn lập tức đỏ lên, tay nắm chặt góc áo hắn, vùi mặt vào trong lòng ngực hắn.

“Chàng phải về sớm một chút nhé……”

Minh Trăn đi rồi mà Tiết Thành vẫn ngồi trên ghế đá lau kiếm, trong lòng vẫn vang vọng giọng nói của nàng, trên tay tựa như còn đọng lại độ ấm trên má nàng, càng nghĩ hơi thở càng dồn dập.

“Chủ tử, chủ tử? Thời gian hai tháng có phải nên rút ngắn lại……”

Tiết Cửu đột nhiên quỳ trước mặt hắn, khiến Tiết Thành giật mình, tay run lên.

“Không phải đã bảo ngươi đừng có tới đây vào buổi tối sao!”

“Ha ha, Tiết Cửu hiểu được, ngài cùng Minh cô nương…… Ai da ai da, đau đau!”

Một tháng sau, Hoàng Hậu nương nương muốn chủ trì một bữa tiệc ngắm hoa ở trong cung, mời các tiểu thư cùng các phu nhân danh gia vọng tộc đến tham gia. Hoàng Hậu còn cố ý đưa thϊếp mời tới cho đại cô nương Tiết gia, còn mời nàng tiến cung trước mấy ngày. Minh Trăn là cô cô giáo tập, đương nhiên cũng đi theo Tiết Văn Nhạn mà trở về cung.

(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง