Chương 3: Ái mộ.

Edit: Hanna

Beta: Heulwen

Tại Thúy Trúc Uyển.

Minh Trăn đang dạy dỗ mấy vị tiểu thư Tiết gia, Tiết phu nhân canh giữ bên cạnh, chỉ sợ các cô nương lại bị ăn đánh.

Lưu ma ma vội vàng chạy tới, bẩm báo là người Khổng gia đã đến tới cửa, muốn trả lại sính lễ mà Tiết gia đã đưa.

Năm đó, Tiết Thành là con thứ của thϊếp thất trong Tiết gia, ở trong quân lăn lê bò lết, cuối cùng bò đến vị trí lãnh tướng, dẫn theo Tề quân đại sát tứ phương, lập được chiến công hiển hách, thiếu niên anh hùng nổi danh khắp toà thành. Tề vương càng thêm ưu ái trọng dụng hắn, ban thưởng vô số. Các danh gia vọng tộc trong kinh thành đều có ý muốn kết thân với Tiết gia, các bà mối đến nhiều đến mức sắp đạp vỡ bậc cửa Tiết gia.

Mãi đến khi, trong một trận chiến với Ngô quốc, địch mạnh ta yếu, Tiết Thành dẫn dắt toàn quân ra sức chém gϊếŧ, sau vô số thương vong, cuối cùng cũng thắng, nhưng là thắng thảm. Cũng trong trận chiến này Tiết Thành mất đi cánh tay phải.

Một tướng quân bị cụt tay thì còn đâu cho tương lai với tiền đồ rộng mở?

Mất đi cái danh thiếu niên anh hùng, chẳng qua Tiết Thành cũng chỉ là con thứ trong gia đình Thượng thư, hiện giờ còn là một kẻ tàn phế.

Lẽ ra đây việc nhà của Tiết gia, Minh Trăn nên lảng tránh. Cho dù chỉ vì thể diện của Tiết Thành thì việc này cũng nên càng ít người biết càng tốt. Nhưng trong lòng Tiết phu nhân đã sớm bất mãn với đứa con thứ xuất mà dám bộc lộ mũi nhọn, hiện giờ bà chỉ ước gì người khắp thiên hạ đều tới xem Tiết Thành bị chê cười.

Vì thế tất cả mọi người tụ tập trên đường còn Tiết phu nhân mở cây quạt che miệng, ra vẻ kinh ngạc mà nhìn người Khổng gia nâng một rương lại một rương sính lễ tiến vào.

Tin tức Khổng gia muốn từ hôn nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành. Bá tánh trong thành trà dư tửu hậu đều sôi nổi bàn tán, cũng đều cho rằng, từ lâu Tiết Thành đã không phải Tiết tướng quân năm đó có tiền đồ như gấm, người Khổng gia có thể nhẫn nhịn cho tới ngày hôm nay mới đến từ hôn, cũng coi như là tận tình tận nghĩa.

Mặc dù ngay từ đầu Khổng gia là người chủ động leo lên bám vào mối hôn sự này.

“Phu nhân, mối hôn sự này xem ra... Vẫn là thôi đi. Tiểu thư nhà ta đúng là vô duyên với quý công tử, lúc trước bởi vì…… Bởi vì công tử bị thương nên mới mãi kéo dài không làm. Hiện giờ……”

Khổng gia chỉ phái một ma ma quản sự tới, bà ta tỏ vẻ khó xử, nhưng lời trong lời ngoài đều đang châm chọc Tiết Thành của hiện tại.

Mấy tiểu thư Tiết gia tránh sau bình phong, quay mặt nhìn nhau.

Minh Trăn vẫn đứng thẳng tắp, lặng lẽ vò nát chiếc khăn trong tay, sắc mặt càng thêm lạnh băng.

Từ đầu đến cuối Tiết Thành đều không xuất hiện.

Nửa đêm, Tiết Thành cầm theo kiếm đi ra sân, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.

Trên cây không có ai.

Nàng hôm nay không tới.

Tiết Thành luyện một hồi lâu, trên cây cũng không hề có động tĩnh.

Hắn thường xuyên dừng lại nghỉ ngơi, vừa điều chỉnh hơi thở vừa nhìn chằm chằm cây đại thụ kia.

Tiết Cửu tiến vào từ tường ngoài, phá vỡ dáng vẻ trầm tư của hắn.

“Chủ tử, sính lễ đã nâng trở lại nhà kho.”

“Tất cả đồ vật đều trả về rồi à?”

“Đúng vậy.”

Tiết Thành đứng dậy thu kiếm, rời khỏi sân.

Năm đó, khi còn ở tuổi niên thiếu không hiểu chuyện nên cho rằng, chuyện đính hôn là phải chung sống cả đời với vị cô nương kia. Vì thế, mặc dù chưa từng gặp qua cô nương kia, hắn cũng đem tất cả đồ vật trân quý mà bản thân sở hữu bỏ vào trong rương làm sính lễ.

Tiết Cửu đi theo Tiết Thành vào nhà kho, thấy biểu tình của hắn nghiêm túc, đông ngó tây tìm, từ góc xó xỉnh tìm ra một con gao dăm, xoa xoa bụi bẩn.

Tiết Cửu: “…… Chủ tử, ngài tới đây chỉ vì tìm con dao găm nát này hả?”

Tiết Thành lạnh lùng nói: “Ngươi bị mù hả? Con dao găm này làm bằng xương thú, chém sắt như chém bùn, trên đời này tìm không thấy……”

Lời còn chưa dứt, hai người cảnh giác mà liếc nhìn nhau, nhanh chóng trốn lên trên xà nhà.

Một bóng người lén lút mà trộm đi vào.

Nghe được tiếng hít thở quen thuộc, Tiết Thành: “……”

—— Hoặc là nhìn lén người, hoặc là đi trộm đồ, sao cô nương này lại làm như thế?

Minh Trăn lén lút lẻn vào nhà kho, tay chân nhẹ nhàng đi vào.

Tiết Thành thấy nàng mở ra mấy cái rương, đều không tìm được đồ vật mà nàng muốn, nhưng vẫn vô cùng cố chấp, lại tiếp tục mở rương tiếp theo.

Cuối cùng, hắn nhìn thấy nàng tìm được đồ vật bên dưới một cái rương nhỏ.

Minh Trăn vừa tìm thấy một góc giấy thì biết đây là thứ mà nàng muốn tìm, nàng cẩn thận nhặt trang sức đang đè ở mặt trên ra, nhẹ nhàng cầm lấy tờ giấy.

Tiết Thành thấy nàng chỉ lấy tờ giấy kia, sau đó lại cẩn thận đặt các đồ vật khác trở lại vị trí cũ.

Nàng đi đến dưới ánh nến, thật cẩn thận mà mở tờ giấy kia ra.

Tiết Thành nhìn thấy tờ giấy kia thì lập tức ngây người.

Đó là khi hắn tuổi trẻ khí phách hùng hổ, ngay trên triều đình viết xuống hôn thư trước mặt Bệ hạ. Việc này oanh động toàn bộ kinh thành, trở thành một giai thoại, mỗi người đều nói hai nhà Tiết-Khổng liên hôn là duyên trời tác hợp, Tiết tướng quân tình sâu vô tận.

Thật ra, vì hắn bị Tề Vương cười nhạo, rất không phục nên muốn thể hiện trước mặt mọi người. Đúng lúc lại có người đề nghị viết hôn thư, hắn thuận việc mà làm. Nếu không phải nhìn thấy Minh Trăn lấy ra tờ giấy này thì chính hắn cũng đã quên mất chuyện này từ lâu rồi.

Vì sao nàng muốn tìm tờ giấy này?

Với lại hắn là một võ tướng, chữ vô cùng xấu.

Minh Trăn nhìn chằm chằm vào tờ giấy kia, đôi mắt bất giác đỏ lên, từng giọt từng giọt nước mắt rớt xuống.

Tiết Thành đứng trên xà nhà, nhìn thấy nàng nhìn chăm chú vào tờ giấy kia thì đột nhiên lại bắt đầu khóc, hai mắt trợn tròn nhìn nàng, trong lòng nổi lên một cơn hoảng loạn.

Tiết Cửu thò đầu qua, nhỏ giọng nói:

“Chủ tử, Tiết Cửu nói không sai.”

“Hóa ra Minh cô nương này thật sự ái mộ người.”

(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง